Chạy ra khỏi phòng Thiên cũng không dám xuống dưới nhà.
Cô sợ xuống dưới nhà mẹ sẽ lo lắng, sợ người ta chê cười khi cô khóc lóc, sợ rất nhiều nên đành trốn trong nhà vệ sinh.
Tiếng khóc cô vang lên có căm phẫn, có uất ức, chưa bao giờ cô thấy mình bị coi thường như hôm này.
Cũng chưa bao giờ thấy mình thảm như hôm nay.
Bị coi thường mà không thể làm gì được.
Vì để tránh người khác biết cô khóc, cô bật vòi nước cho chúng chảy thật mạnh át đi tiếng khóc của mình.
Ngoài cửa phòng tắm, Thanh Trì nhìn chằm chặp vào cửa kia nhưng lại không tiến lại ngược lại quay người xuống nhà.
Anh không tin cô khóc.
Tuyệt đối anh không cho phép bản thân mình phạm phải lỗi lầm mà năm năm trước đã phạm phải.
Khóc chán, Thiên rửa qua mặt rồi đi về phòng.
Cô phải che dấu đôi mắt đã đỏ lên vì khóc kia.
Phải đóng thật tốt cái vai diễn này.
Cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Nếu bây giờ còn từ bỏ chắc cô cũng không còn hi vọng gì mà tìm người con trai cô yêu thương nữa.
"Mẹ, mẹ, nội gọi mẹ xuống ăn cơm.
Mẹ mở cửa phòng cho con đi!" -Tiểu Minh kích động đập cửa.
Thằng bé rất muốn ôm mẹ của mình, tận hưởng cảm giác có mẹ ở bên.
Có mẹ mà không được gọi thì tiếc lắm vì thế thằng bé liền tận dụng mọi lúc gọi một tiếng 'mẹ'.
"Tiểu Minh, mẹ ra ngay con đừng gõ cửa nữa kẻo cái cửa không chịu nổi đổ thì sao?" - Cô nhanh chóng đi ra bế Tiểu Minh lên ôm vào lòng.
Ít ra thằng nhóc này thật sự muốn coi cô là mẹ của nó.
Nếu vậy cô sẽ dành tình thương của mình cho nó.
Kể ra sau này nếu cô không làm mẹ nó nữa thì cũng không làm nó oán giận.
Tiểu Minh mong ngóng cái ôm này rất lâu rồi.
Nó thấy bạn bè được mẹ đưa đi học, trao cho chúng những cái ôm cái hôn ấm áp mà nó rất ghen tị.
Nhưng nó hiểu rằng mẹ ruột của nó trong ngôi nhà này là một điều cấm kị.
Nó không biết tại sao nhưng mà nhìn dáng vẻ của ba rất tức giận khi nhắc đến mẹ khiến nó sợ hãi.
Nó luôn cười không dám nhắc đến mẹ không có nghĩ là nó không cần.
Nó muốn giống những người bạn của nó, muốn có mẹ đưa đi học, đón nó về mỗi khi tan trường, muốn được mẹ trở đi chơi, muốn thoải mái nằm trong lòng mẹ mà ngủ...!nó muốn rất nhiều nhưng không dám nói.
Cho đến khi nó gặp Thiên.
Nó không biết tại sao nhưng cái khoảnh khắc mà cô chạy đến ẵm nó giữ dòng xe đông nghịt người kia khiến nó thấy ấm áp, trong lòng nó khao khát muốn cô trở thành mẹ nó.
Nó không nhần chừ gì liền chạy đi tìm nội.
Nó muốn nội nhận cô trở thành mẹ nó.
Chỉ cần nội đồng ý thì nó sẽ có mẹ rồi.
Nhưng lúc nó dẫn nội quay lại, cô đã biến mất.
Nó khóc nháo đòi tìm cô bằng được.
Cuối cùng bây giờ nó đang nằm trong vòng tay mà nó hằng ao ước.
Nó yêu thích người mẹ này.
Được cô bế xuống nhà, nằm trong lòng cô nó cọ tới cọ lui, nó muốn ghi nhớ từng thứ một của mẹ.
Muốn hưởng thụ tất cả cảm giác mà một người mẹ dành cho con mình.
"Tiểu Minh, mẹ sắp bị con cọ tới nhột chết rồi.
Còn cọ nữa là mẹ thả con xuống đó!" - Cô dở khóc dở cười nhìn đứa nhỏ trong tay.
Tiểu Minh nghe cô nói thì hiểu ý không quậy nữa mà ôm cô thật chặt để cô bế xuống lầu.
Ngồi vào bàn ăn cơm, Tiểu Minh nhất quyết đòi ngồi trong lòng cô, đòi cô xúc cho nó ăn.
Cô ngước nhìn mẹ (bà Lâm) rồi lại liếc qua Thanh Trì.
Mẹ chỉ nhìn cô cười ấm áp.
Chắc bà thấy khá ngạc nhiên khi Tiểu Minh cứ dính cô như vậy.
Ngược lại Thanh Trì không cảm xúc gì cứ cúi đầu ăn cơm, đến một cái liếc mắt cũng không cho cô.
Cô không biết làm gì đành phải ôm Tiểu Minh cho vững rồi xúc từng miếng cơm cho nó ăn.
Tiểu Minh thuận theo hành động của cô thỏa mãn nhai cơm cười toe toét.
Nó cuối cùng cũng được hưởng cái cảm giác có mẹ chăm bẵm là gì...
Bữa cơm không quá căng thẳng vì luôn có tiếng cười khúc khích của Tiểu Minh.
Xem ra thằng bé rất thích cô.
Căn nhà rõ ràng có nhiều hơn tiếng cười đã lấp đầy đi những khoảng trống trong nhà.
Thanh Trì vẫn duy trì thái độ lạnh lùng xa cách kia.
Suốt bữa ăn chẳng ngẩng mặt lên hay nói một câu nào cả.
Ăn xong cũng tự động bỏ lên phòng khiến bà Lâm dở khóc dở cười.
Bà cũng ái ngại trước thái độ của con trai mình.
"Tiểu Minh, con lên nhà đi để mẹ dọn nhé.
Ngoan, mẹ xong việc sẽ lên với con.
Đi đi!'- Tiểu Minh nghe lời chạy lên trên nhà.
Nó muốn cho mẹ thấy nó là đứa bé ngoan.
" Thiên Thiên, ủy khuất cho con rồi.
"- Mẹ nhìn cô, ánh mắt có áy náy, có dịu dàng.
" Không sao hết.
Con cũng vì Tiểu Minh, Thanh Trì..
"- chưa nói dứt lời mẹ đã chen ngang:" Tiểu Trì cũng vì cuộc hôn nhân trước đó mà thành như vậy.
Con có thể thông cảm cho nó.
Đợi đến khi nó nhận ra chắc chắn nó sẽ chấp nhận con thôi.
"
Nhận thấy sự hi vọng của bà, Thiên cũng không thể phá vỡ đi nó.
Cô hiểu hơn ai hết đám cưới này sẽ không thành toàn được vì cơ bản là cả hai người đều không yêu nhau.
Ai cũng đã có trong lòng mối tình của mình và không thể từ bỏ.
Cô chắc là sẽ khiến bà sau này phải thất vọng nhưng hiện tại thì lại không thể.
Bây giờ cô căn bản không phải vì Thanh Trì hay vì bà mà vì Tiểu Minh và vì người ấy.
----------------------------------------------
Sau khi dỗ Tiểu Minh về phòng của thằng bé, cô cũng trở về phòng của hai vợ chồng cô.
Mặc dù trên danh nghĩa là vợ chồng nhưng trong lòng tự hiểu họ sẽ chỉ là hai đường thẳng song song nhau mà thôi.
Vừa đẩy cửa vào cô đã sững người.
Trong phòng lúc này nhiều hơn một cái giường gấp, ngoài ra góc tủ treo ảnh cưới kia của cô cũng đã được thay thế bằng bức ảnh khác.
Đó không phải là ảnh cưới của cô mà là ảnh cưới anh và Khương Loan - vợ trước của anh.
Nụ cười trào phúng hiện hữu trên mặt.
Mặc dù hai người không có tình cảm, bức ảnh cưới kia cũng chỉ đẹp chứ không tượng trưng cho cái gì mối quan hệ của hai người nhưng ít nhất cái cảm giác vừa về nhà chồng ngay cả tấm ảnh cưới cũng không được coi trọng đem vứt vào một xó thế kia cũng không phải không phẫn nộ.
Bàn tay buông thõng không khỏi nắm chặt kìm nén cảm xúc.
Bỏ qua tầm mắt kia cô lướt qua mặt anh đi thẳng tới vali lấy sách vở ra học.
Dẫu đã kết hôn nhưng cô vẫn đang là sinh viên đấy.
Thanh Trì từ đầu đến cuối đều không nói một lời nào nhưng lại để ý rất kĩ hành động của cô.
Anh có thể nhận ra sự tức giận kia của cô là không hề nhẹ.
Đang vùi đầu vào viết luận văn thì nhận được điện thoại của Tĩnh Vy.
Lúc này cô mới nhớ tới con nhỏ đã gián tiếp phá hỏng kế hoạch đào hôn của cô.
Nghĩ tới lại bực mình cô liền bắt máy.
" Nha Thiên, mày không sao chứ.
Hôm nay tao xin lỗi nhưng mà cũng tại mày không thèm nói rõ cho tao biết người mày kết hôn là ai.
Nếu biết có đánh chết tao tao cũng không giúp mày đâu...!"
" Nói trước cái gì chứ.
Nếu không vì mày bỏ dở giữa chừng thì tao cũng không phải về cái nhà này đâu nhé.
"- cô cố tỏ ra bình thường không muốn để Tĩnh Vy thấy rõ tâm trạng của mình.
Hơn nữa còn cố gắng kéo giọng thật nhỏ sợ anh nghe thấy.
" Nha mày kết hôn với ông chủ công ty tao đang thực tập mà tao còn giúp mày làm chuyện hoang đường như vậy thì khác gì dồn tao vào chỗ chết chứ.
"- Tĩnh Vy ai oán kêu
" Tao cũng đâu có biết.
Thôi có gì mai lên trường gặp sau chứ bây giờ nói qua đây không tiện.
Thế nhé bye bye.
Đừng tiết lộ chuyện này ra đấy nhé.
"
" Oki oki oki.
Cố gắng sống sót nha bạn yêu.
Mai gặp lại"
Tắt điện thoại cô thở dài, ánh mắt không tự chủ liếc qua bàn làm việc của anh.
Thật trùng hợp lúc này anh cũng đang nhìn cô.
Giật mình cô vội lia ánh mắt đi tiếp tục viết luận.
Cô sợ hãi ánh mắt kia của anh, nó quá lạnh lùng.
" Không làm cô tức giận chứ?"
Tay cầm bút của cô chợt khựng lại.
Tức giận?
Đương nhiên là tức giận.
Chưa bao giờ cô phải chịu đựng cảm giác bị sỉ nhục nặng như này đâu.
"Tức thì cũng được.
Dẫu sao tôi cũng đã nói rõ trong bản hợp đồng hôn nhân kia rồi.
Chắc cô không thắc mắc gì chứ?" - Mặc kệ biểu cảm cứng ngắc, kìm nén của cô, Thanh Trì tiếp tục khiêu khích.
Không biết vì sao, nhưng anh thực sự muốn cuộc hôn nhân này chấm dứt một cách nhanh nhất có thể.
Cạch!!!
Chiếc bút trong tay Thiên bỗng chốc gãy làm đôi.
Cô kìm nén hết nổi rồi.
Nhận ra chiếc bút trong tay cô đã ra đi thanh thản, Thanh Trì có lẽ cũng hiểu cô sắp bùng nổ rồi.
Nhưng mà sức của một cô gái...
"Tôi nói cho anh biết Lâm Thanh Trì, Hợp đồng cứ theo vậy mà làm, tôi không có ý kiến, nhưng đừng có đem nó ra khiêu khích sự nhẫn nại của tôi.
Đừng ảo tưởng quá nhiều về bản thân mình.
Tôi không mù mà yêu anh đâu nên đừng làm việc vô ích như sỉ nhục danh dự cùng tình cảm của tôi." - Cô đem cây bút bị gãy thành hai nửa ném văng ra sàn.
Đừng trách cô quá đáng, càng ép cô vào đường cùng cô mới càng không yên phận.
Đôi khi còn không biết cô sẽ làm gì khi mất kiểm soát đâu.
"Mẹ, con muốn uống sữa, mẹ uống cùng con đi."- Tiểu Minh đẩy cửa phòng thò đầu vào gọi nhỏ.
Thằng bé cũng vừa giật mình vì tiếng của cô.
Nó lén nhìn ba mình khó hiểu.
Ba hình như quá đáng rồi.
"Anh nên nhớ những gì tôi vừa nói."- Trước khi ra khỏi phòng, cô không quên quay lại nhắc nhở một câu.
Sau đó liền ôm Tiểu Minh xuống nhà.
Không muốn để một đứa trẻ như nó thấy cô và bố nó cãi nhau.
"Mẹ, ba làm mẹ tức giận sao?"- Tiểu Minh ôm cốc sữa rụt rè hỏi mẹ.
Thằng bé nhận thấy sự không vui trên khuôn mặt của cô.
"Không có, Tiểu Minh nghĩ nhiều rồi.
Uống mau còn đi ngủ, khá muộn rồi đó con trai." - Cô xoa đầu thằng nhóc.
Có tức thì cũng đâu thể chút vào một đứa nhóc chứ.
Nó cũng yêu quý cô thật lòng mà..