Thời gian và cuộc sống cứ thế trôi đi như con tàu chạy mãi trên đường ray. 6 năm đã trôi qua kể từ ngày nó bước chân đến đất nước xinh đẹp này. 6 năm qua nó chưa một lần dặt chân về Việt Nam. Nhiều khi nó nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ chị nó nhưng nó hiểu một khi nó đã trở về thì nó cũng ko còn có dũng khí để ra đi tiếp nữa.
Nó ích kỷ khi chỉ nghĩ đến bản thân mình nhưng nó cũng đã cố gắng rất nhiều, nó muốn học càng nhanh càng tốt để trở về ở mãi bên gia đình thân yêu của nó mà ko phải rời xa họ bất cứ một giây phút nào nữa.
Sự cố gắng của nó trong 6 năm qua đã được đền đáp xứng đáng, có trong tay tấm bằng thạc sỹ chuyên khoa thần kinh học, là cánh tay phải của giáo sư Phillip. Cánh cửa bệnh viện ở thành phố Paris luôn mở rộng chào đón nó. Nhưng đó ko phải là cái đích đến của nó trong tương lai. Nó muốn những gì nó học được ở nơi đây được cống hiến cho nơi nó đã sinh ra và lớn lên.
Thanh Tùng đã là một nhân viên chính thức của bệnh viện ấy, còn nó chỉ làm bác sỹ nội trú mà thôi. Ngoài ra nó và Thanh Tùng còn có thêm một cái phòng khám nhỏ của riêng hai người. Thời gian ở phòng khám trước nó đã học thêm được một chút về chuyên khoa răng hàm mặt của một vị bác sỹ già. Giờ nó cũng áp dụng triệt để vào cuộc sống. Thế là phòng khám đa khoa của nó và Thanh Tùng ra đời.
Cuộc sống của nó bây giờ khá đầy đủ, nó có thể lo được mọi thứ mà ko cần đến sự giúp đỡ của anh Quân hay của My nữa. Nó thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều.
My đã tốt nghiệp thạc sỹ kinh tế học, và hiện là giám đốc điều hành của tập đoàn Vũ Gia. Anh trai nó và My cũng đã đính hôn. Đúng như lời hứa, họ đợi khi nào nó hoàn thành ước mơ của mình rồi trở về nước họ mới kết hôn. Như thế có phải một lần nữa nó ích kỷ ko nhỉ?
Như bao lần khác, nó lại lang thang dọc bờ sông Seine, dòng sông mang một dự kiện lịch sử của người dân Paris. Cảnh sông buổi tối thật đẹp nhưng cái đẹp này hôm nay nó ko tâm trạng muốn thưởng thức. Bước những bước chân nặng nề nó nghĩ lại cuộc nói chuyện của nó và Tùng.
- Minh này, em có thời gian ko chúng ta nói chuyện một chút được ko?
- Có chuyện gì anh cứ nói đi, em với anh là ai mà phải giữ ý như thế chứ?
Sau câu nói của nó Thanh Tùng bịt mắt nó lại đưa nó đến một nơi, nó ko cảm thấy lo sợ vì nó hiểu Thanh Tùng ko bao giờ làm hại nó cả. Ngược lại nó cảm thấy hồi hộp vì hôm nay nó thấy Thanh Tùng rất khác.
Hắn đưa nó đến nhà thờ Đức Bà. Nó ngạc nhiên nhìn hắn như hiểu sắp tới hắn sẽ làm gì. Và có ai nói cho nó biết nó nên làm gì vào thời điểm này ko?
Nó đưa mắt về phía hắn chờ đợi một câu nào đó từ hắn nhưng giờ hắn chỉ im lặng và nhìn nó. Hăn như đang chờ đợi ở nơi nó một điều gì đó.
- Thanh Tùng, em hiểu anh muốn nói với em điều gì. - Ko thể im lặng lâu hơn nó lên tiếng phá vỡ ko gian im lặng này.
- Vậy em có thể nói cho anh biết trong lòng anh hiện đang suy nghĩ điều gì ko?
- Em có một yêu cầu với anh, dù nó là quá đáng nhưng nó sẽ ko làm tổn hại đến mối quan hệ của chúng ta hiện nay.
- Em biết mà, dù em có đưa ra yêu cầu vô lý như thế nào thì anh vẫn luôn đáp ứng cho em.
- Vậy thì được rồi. - Nó ngừng lại nhìn hắn hồi lâu rồi mới quyết định nói - Anh có thể đừng nói ra tình cảm của mình được ko? Những gì anh dành cho em thời gian qua em đều hiểu, nhưng cứ để em coi như ko biết gì thì em sẽ sống thoải mái hơn là khi biết mà ko thể đáp lại tình cảm này.
Câu nói của nó vô hình như những nhát dao đâm vào tim hắn. Nó hiểu tình cảm của hắn nhưng lại bảo hắn đừng nói ra ư. Nó có thấy như thế là bất công với hắn ko? Có thấy nó đã quá ích kỷ ko? Nó có nghĩ đến cảm giác của hắn bây giờ ko. 6 năm qua hắn đã vì nó mà làm bao nhiêu việc vậy mà ngày hôm nay nó lại chính tay đâm cho hắn một nhát dao chí mạng như thế?
Liệu rằng sau ngày hôm nay hắn và nó còn có thể bình thường như hai người bạn, như anh em nữa hay ko? Hắn ko trả lời được vì thật sự hắn ko được cao thượng như thế.
Ko biết hắn đã đi ra khỏi nơi đó như thế nào, bước thấp bước cao hắn lang thang trên đường. Ông trời ơi, nếu có thể thấu hiểu lòng hắn thì hãy ột cơn mưa đem hình ảnh nó trong lòng hắn rửa trôi đi. Ko là người yêu cũng được, hãy cứ để cho hắn đi bên cạnh nó mãi mãi.
Hắn đi rồi chỉ còn lại mình nó nơi đây. Nó đã từng ước được đến đây với người mình yêu nhưng hôm nay hắn lại đưa nó đến đây và muốn tỏ tình với nó. Nó cũng hiểu nó đã làm tổn thương đến hắn. Những năm qua nó luôn thầm cảm ơn khi có hắn ở bên nhưng trớ trêu thay người ấy trái tim nó lại ko chọn.
Nó lại vì mình mà làm tổn thương đến những người yêu thương nó rồi. Ông trời ưu ái nó quá rồi, tại sao lại đưa đến bên nó toàn thiên sứ thế này. Nó có nên nhận được nhiều sự ưu ái như thế ko?
Cơn mưa đêm đó thật dài, dưới cơn mưa ấy mọi người còn được chứng kiến bóng của một người con trai đang đổ dài phía trước. Hắn ko có cái thú tìm đến rượu để giả sầu vì thế nên giờ hắn chỉ có tự mình gặm nhấm nỗi đau này mà thôi.
Ánh mắt hắn giờ ko còn sáng như sao đêm nữa, thay vào đó là thứ bóng đêm đáng sợ. Nhưng ánh mắt ấy vẫn ấm áp nhìn về một nơi, vẫn dành lo lắng ột người. 11h đêm phòng nó vẫn tối đen, nó đi đâu mà giờ vẫn chưa về.
Đau đớn là thế nhưng ko hiểu vì sao hắn ko thể gạt bỏ hình bóng nó ra khỏi tâm trí. Người ta thường nói khi người con trai rơi lệ là lúc đó nỗi đau đã lên đến đỉnh điểm. Có ai biết được hắn đang khóc hay chỉ nhìn thấy những hạt mưa vương trên mặt.
Tối hôm đó nó về nhà thật khuya, nó ko biết rằng có một người đứng đợi nó dưới mưa gần 2h đồng hồ.
Sau buổi tối hôm đó, hắn ốm một trận. Nó lại ngây thơ mà hiểu rằng hắn đang tránh mặt nó nên nó cũng ko đến tìm hắn.
Cứ như thế khoảng cách giữa hắn và nó đang dần một xa nhau.
Một tuần sau hắn lại xuất hiện trước mặt nó, khuôn mặt hắn dù có đang cố gắng mỉm cười thì nó vẫn nhận ra nụ cười ấy chứa một nỗi đau vô cùng lớn.
Nhìn hắn gầy đi nhiều, mặt xanh xao, ko kìm lại được nó đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt ấy. Lòng dâng lên một nỗi sót xa khó nói thành lời.
- Em xin lỗi đã làm tổn thương anh, nhưng anh có cần phải tự hành hạ bản thân mình như thế ko?
- Anh ko sao chỉ hơi mệt tý thôi. - Lấy giọng tự nhiên nhất hắn trả lời lại nó.
- Anh ốm sao? Tại sao ko nói với em?
Hắn nhìn nó cười. Bảo hắn nói với nó ư? Hắn có thể ko?
- Vậy em nghĩ tại sao anh lại nghỉ học và nghỉ làm suốt một tuần qua. Ko phải em nghĩ là anh đang tránh mặt em đấy chứ? - Hắn trêu nó.
- Em . . . em . . .
- Em làm sao? Tự nhiên lại cà lắp như vậy chắc bị anh nói trúng tim đen rồi chứ gì?
- Ko nói với anh nữa, anh ốm thì về nhà nghỉ đi tối em mang bài qua cho anh xem.
Nó nói rồi nhanh chóng rời chỗ hắn. Nó ko muốn hắn hiểu nhầm nó với hai cái má hồng hồng đáng yêu.
Nhìn theo bóng nó mà người con trai ấy lòng đau như có ai đang cắt từng nhát dao lên cơ thể hắn. Nếu suốt đời này ko thể đi cùng em thì hãy cho anh đứng sau em, nâng em dậy mỗi khi em vấp ngã, cho em mượn bờ vai một khi em thấy mệt mỏi, là cây cao tỏa bóng mát trên con đường đầy nắng gió, là dòng nước mát cho em giữa xa mạc cháy khô.
Hắn nguyện cả đời này chỉ lặng lẽ bên nó như vậy thôi.
************
6 năm để khẳng định tên tuổi của mình ở Mỹ, Lê Thái thật sự đã trở thành một chàng trai mà cô gái nào gặp qua cũng muốn sở hữu.
Bước những bước dài mạnh mẽ, đôi chân ấy đưa anh ra phi trường đến với người con gái anh yêu suốt 6 năm qua. Anh ko hy vọng cô nhóc ấy còn nhớ đến anh, nhưng anh tin cô gái ấy sinh ra là để dành cho anh.
Anh cũng biết Thanh Tùng vừa bị cô nhóc ấy từ chối. Ngay cả Thanh Tùng cũng ko thể chinh phục được thì chắc chắn anh cũng gặp nhiều khó khăn đây.
Nở một nụ cười tỏa nắng, lòng anh lâng lâng vui mừng. Chỉ còn vài giờ nữa anh sẽ gặp lại người con gái đã chiếm trọn trái tim anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên.