Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

- Ba trăm - Nó kêu lên khi phóng điện.
Dưới xung động của sự phóng điện tấm thân cong lên rồi rơi phịch xuống. Đường vạch trên màn hình vẫn là một đường thẳng đáng buồn.
- Nạp ở mức ba trăm năm mươi - Tuệ Minh hét lên và thực hiện thao tác lần thứ hai.
Đường vạch trên máy vẫn ko hề thay đổi.
- Nạp ở mức bốn trăm và cho tôi năm trăm miligram adrenaline và một trăm hai mươi nhăm Sulo-Medro vào ống truyền này.- Nó lại hét lên lần nữa.
Bác sỹ gây mê thực hiện ngay tức khắc. Trong một khoảnh khắc nó đã nhận lấy trách nhiệm điều khiển phòng mổ của vị giáo sư già.
Khi này sốc vừa nạp đủ điện Tuệ Minh ấn ngay xuống lồng ngực bệnh nhân. Cơ thể chàng trai lại một lần nữa nâng lên, một sự cố gắng cuối cùng để níu giữ một mạng sống.
Giáo sư phillip đến bên nó gỡ tay cầm ra khỏi máy sốc điện nhẹ nhàng nói:
- Hãy để anh ta ra đi, chúng ta đã làm hết sức rồi. Đó là số phận của anh ta.
Nó ko nghe thấy vị giáo sư già đang nói gì nữa, trước mặt nó chỉ tồn tại duy nhất một mình bệnh nhân này mà thôi. Hình ảnh bác Tâm của nó ngày xưa lại tràn về. Nó ko thể bỏ cuộc như thế này được.
Nó đưa tay với lấy ống tiêm trong đó có năm trăm miligram adrenaline và một đơn vị Lidocaine ko do dự cắm trực tiếp vào màng bao quanh tim nạn nhân. Hét lên một tiếng đau đớn, tay nó đấm vào ngực anh chàng xấu số:
- Như thế này ko gọi là ra đi mà gọi là chết, là chết đấy. Bao giờ chúng ta mới chấp nhận dùng đúng từ đây?
Bỗng nhiên trên màn hình, những đường sóng đều nhau lại xuất hiện, những tiếng bíp đều đặn lại vang lên. Cả ekip nhìn nhau thở phào, nó lại nói:
- Và như thế này người ta ko gọi là trở lại mà gọi là sống. Anh ta đã sống lại.
Ca mổ kết thúc như thế đấy, lần đầu tiên nó ương bướng cãi lời vị giáo sư già mà nó kính trọng như cha của nó. Ông ko hề trách nó mà lại đến bên an ủi nó:
- Bài học cuối cùng ta dạy cho con. Con đã cứu được một cuộc đời mà ta để mất. Sự nghiệp của con sau này sẽ còn rất nhiều chông gai đừng vì những sự ương bướng nhất thời mà hủy hoại nó. Điều cuối cùng ta muốn nói với con là: Ta luôn tự hào vì có một học trò như con.
Nó bật khóc ngon lành trong lòng người thầy, người cha đáng kính này. Những giọt nước mắt biết ơn nó ko kìm giữ được nữa.
Một lần nữa Thanh Tùng lại đến bên nó, hắn vỗ về an ủi nó. Thật sự nó vừa trải quả một trận chiến sinh tử mà nó là vị tướng chỉ huy.
4 tiếng cho ca mổ này dường như đã rút cạn sinh lực của nó. Nó về nhà nghỉ lấy sức ột bài phát biểu vào ngày mai. Nó quyết định làm nhân viên chính thức cho bệnh viện này. Mặc dù ko có ý định làm việc lâu dài ở đây, nhưng nó ko thể phụ lòng người thầy đáng mến của nó được.
Đêm đó nó lại bắt đầu tâm sự với người lạ mặt. Nó hỏi ý kiến người đó về việc của Lê Thái lúc sáng, nó kể cho người đó nghe những gì sảy ra trong ca mổ. Nó coi người này như chiếc hộp cất giữ những bí mật của nó.
Anh lại đứng đó đọc những dòng tâm sự của nó, anh khẳng định người con gái lạ mặt kia chính là nó. Cũng lần đầu tiên anh để ý, nơi anh đang đứng gần ngay nhà nó. Những ngày qua anh chỉ đến cửa hàng hoa nhờ chuyển hoa đến địa chỉ mà anh viết sẵn chứ chưa bao giờ anh để ý đến tìm hiểu xem địa chỉ đó ở đâu. Sáng nay khi đứng trước cửa nhà nó anh đã thấy nghi ngờ, nhưng bây giờ anh đã chắc chắn điều đó. Và tối nay anh quyêt định cho nó một bất ngờ thú vị khác.
Anh chàng đó đã đi xa, nó chạy xuống lấy chiếc hộp nhưng ngạc nhiên thay trong hộp ko có gì cả, anh chàng đó tối nay ko hề viết gì cho nó. Cơn gió vừa thổi qua khiến nó rùng mình, nghĩ là chỉ chạy xuống lấy chiếc hộp rồi lên luôn nên nó chỉ khoác trên mình chiếc áo khoác mỏng. Đúng lúc đó đằng sau vang lên một giọng nói vừa quen vừa lạ:
- Em đang lạnh kìa cô bé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui