Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Valentine, ngày lễ dành cho tất cả những người yêu nhau.
Hôm nay chính là ngày lễ tình nhân đầu tiên của nó và anh, anh muốn dành tặng cho nó một món quà thật ý nghĩa, chúc cho nó sẽ thật hạnh phúc khi ở bên anh.
Thức dậy thật sớm, anh rời khỏi khách sạn khi nó vẫn còn đang say giấc. Trước khi đi anh còn chu đáo gọi đồ ăn sáng cho nó, đợi nó thức dậy là có thể ăn ngay. Anh sợ nó sẽ đói vì tối hôm qua nó mải chơi mà ăn rất ít.
Hài lòng với dự định của mình, anh bắt tay vào chuẩn bị. Anh đã gọi điện đặt trước 365 bông hồng cho ngày hôm nay, dự định của anh sẽ xếp một hình trái tim với số hoa hồng ấy, và địa điểm anh cho chính là bãi biển. Anh tự tưởng tượng đến cảnh nó sẽ ngạc nhiên như thế nào khi chứng kiến cảnh này. Chỉ cần nó hạnh phúc vui vẻ anh có thể làm tất cả vì nó.
Được sự trợ giúp của những nhân viên cửa hàng hoa, anh chuẩn bị rất nhanh, lái xe về đón nó, anh chắc rằng giờ này nó vẫn còn chưa dậy nên gọi điện giục nó:
- Sao anh gọi em sớm thế? - Giọng nó vẫn còn ngái ngủ.
- Dậy thôi nào em yêu, đồ ăn sáng anh đã chuẩn bị cho em rồi, sẽ có người mang lên cho em ngay bây giờ. Lát anh về em phải xong rồi nhé. Anh có một bất ngờ dành cho em đây. Anh nói khi nó vừa nhấc máy.
- Anh có trò gì mới thế, cho em ngủ thêm một chút nữa nhé em rất buồn ngủ. - Nó nói giọng nài nỉ.
- Ko được, nếu em ko nhanh thì sẽ muộn mất. Anh nghĩ là điều bất ngờ này đáng giá hơn giấc ngủ của em đấy. - Lê Thái nói với giọng bí mật.
- Thôi được rồi, em nhượng bộ anh đấy nhé.
- Ừ, dậy ngay nhé. Anh cúp máy đây. Yêu em.
Anh nhanh chóng lái xe về khách sạn đón nó, anh thật sự muốn nhanh đưa nó đến nơi anh đã chuẩn bị cho nó được chứng kiến nụ cười hạnh phúc của nó.
30 phút sau anh đã có mặt tại phòng nó, anh yêu cầu nó mặc một chiếc váy màu tím của hoa oải hương, nhìn nó lúc này thật sự rất đáng yêu.
Khác hẳn với anh, mặt nó bí xị, một phần vì nó chưa được ngủ đủ giấc, một phần vì nó ko thích mặc váy, nói đúng hơn là nó chưa từng mặc váy. Nó ko thích những thứ lòe xòe như thế, cứ mặc quần jean và áo phông có phải vừa trẻ trung vừa năng động ko? Nó nhìn anh với ánh mắt giận hờn:
- Em có phải bắt buộc mặc cái thứ này ko anh? - Nó hỏi
- Em mặc váy nhìn rất xinh mà, sao em lại ko thích? - Anh hỏi
- Em ko thích, như thế này làm sao em chạy nhảy được chứ? Cho em mặc thứ khác nhé anh? - Nó nhìn anh thương lượng
- Mặc vì anh một hôm nay thôi, được ko? - Anh ko trả lời mà lại hỏi ngược lại nó
Nhìn ánh mắt đợi chờ của anh nó lại thấy mềm lòng:
- Thôi được rồi, chỉ một hôm nay thôi đấy nhé. Ko có lần khác nữa đâu.
Anh nhìn nó gật đầu:
- Ừ, chỉ duy nhất một hôm nay thôi. Chúng ta nhanh đi ko muộn nào - Anh vừa nói vừa kéo tay nó đi.
Nó rất tò mò, trên xe nó cũng hỏi anh rất nhiều nhưng anh vẫn tuyệt đối im lặng, nó thấy ko moi được thêm tin tức gì thì đành ngồi im chờ đợi. Khi gần đến nơi, anh dùng một chiếc khăn bịt mắt nó lại khiến cho nó càng thêm tò mò.
Anh dắt tay nó đi, nó ngửi được hương vị của biển nên cũng đoán được trước mắt mình là một bãi biển. Trong đầu nó hiện lên thắc mắc: Sớm thế này mà đưa nó ra biển thì chắc là muốn ngắm bình minh rồi. Bình minh ở đây có khác gì so với ở bờ biển Việt Nam ko? Nó thực sự tò mò muốn biết.
Nó cảm giác mình đang được nhấc bổng lên, anh đang bế nó. Gương mặt nó lại đang ửng hồng, từ ngày yêu nhau anh chưa bao giờ có hành động như thế này bao giờ. Tự nhiên nó lại thấy ấm áp quá. Trong lòng anh cảm thấy thật bình yên.
Anh nhẹ nhàng đặt nó vào chính giữa trái tim mà chính tay anh cùng sự giúp đỡ của nhân viên cửa hàng hoa tạo ra. Anh nói thầm vào tai nó:
- Bây giờ anh sẽ mở khăn ra cho em, nhưng em vẫn phải nhắm mắt nhé, khi nào anh đếm đến ba thì em mới được mở mắt đấy.
Nó gật nhẹ đầu:
- Vâng.
Anh tiến lại lấy một bó hồng 11 bông đã được chuẩn bị sẵn. Bó hoa gồm 10 bông hồng thật và một bông hồng giả ở chính giữa. Bó hoa này được làm theo sự yêu cầu của anh.
- Anh bắt đầu đếm nhé. - Anh nói
- Một . . . Hai . . . Ba
Anh vừa dứt lời nó thì nó từ từ mở mắt ra. Trước mắt nó ko chỉ có ánh mặt trời mà nó còn nhìn thấy một hình trái tim lớn được xếp bằng rất nhiều hoa hồng. Nó ko tin vào mắt mình nữa, phải đưa tay lên dụi mắt mấy lần nó mới tin đây chính là sự thật.
Anh đến bên nó, chìa ra trước mặt nó bó hoa hồng mà anh đang cầm và nói:
- Valentine vui vẻ, ấm áp và tràn đầy hạnh phúc em nhé.
Nó lại khóc, nó khóc vì hạnh phúc, khóc vì cảm động, vì những gì anh dành cho nó. Từ khi được anh tặng hoa nó đâm ra nghiền cái thú tra cứu ý nghĩa số hoa được tặng. Bó hoa này tượng trương cho lời nói: "Thế gian này chỉ có mình em". Nghĩa là đối với anh, trên thế giới chỉ có mình nó đang tồn tại trong trái tim anh. Còn ý nghĩa gì hơn thế nữa.
Nhìn bó hoa nó lại thắc mắc. Tại sao bông hoa chính giữa lại là hoa giả nhỉ? Sau này anh mới giải thích cho nó rằng: "Nếu bông hoa đó héo tàn thì ngày đó anh mới hết yêu em". Hoa giả thì sao có thể tàn được chứ? Nghĩa là trọn đời này anh chỉ yêu mình nó mà thôi. Còn gì hạnh phúc hơn những điều anh đang dành cho nó chứ?
Vòng tay qua cổ anh nó đặt vào môi anh nụ hôn ngọt ngào nhất, cảm ơn anh đã đến bên nó, cảm ơn anh đã yêu nó, cảm ơn anh đã dành cho nó phút giây hạnh phúc như thế này. Lần đầu tiên nó chủ động hôn anh, môi anh và môi nó quyến luyến mãi ko rời nhau. Mãi sau này nó khẳng định rằng: Hôn ko cần phải học mà đó là bản năng khi con người ta yêu.
Với cái suy nghĩ này anh lắc đầu ko biết phải nói với nó thế nào.
Nhưng bất ngời chưa dừng lại ở đó. Anh đưa tay chỉ nó nhìn lên bầu trời, nơi đó có hàng ngàn quả bóng bay đủ màu sắc, ở chính giữa có một quả duy nhất màu đỏ khiến nó chú ý vào đó nhất. Khi quả bóng bay vừa đủ độ cao bất chợt nổ bung mang theo một dòng chữ: "Anh yêu em".
Biết nói thế nào đây? Nó ko còn lời nào để thốt ra nữa. Nó nhìn anh với ánh mắt ngập tràn hạnh phúc. Trái tim nó như muốn nổ tung ra. Tại sao anh lại có thể lãng mạn như thế chứ? Nhìn vẻ bên ngoài thì nó ko nghĩ anh sẽ dành cho nó thật nhiều bất ngờ lãng mạn như thế. Nó bất chợt hỏi anh:
- Tại sao anh biết em thích những điều này?
Anh nhìn nó âu yếm nói:
- Anh phải tham khảo rất nhiều ý kiến, tìm hiểu rất nhiều trên mạng mới có thể tạo ra điều bất ngời này cho em. Chỉ cần là điều em thích anh nhất định sẽ cố gắng làm được.
Anh dang rộng vòng tay đón nó vào lòng, hạnh phúc của nó cũng chính là niềm vui và hạnh phúc của anh. Chỉ cần nó cười thì bao nhiêu khó khăn cũng sẽ được anh đẩy lùi.
Anh cũng tự cảm thấy mình đang thay đổi. Có đánh chết anh cũng ko thể ngời rằng cũng có ngày anh thể hiện tình yêu của mình đối với một người con gái theo cách này.
Hạnh phúc của nó đến thật nhẹ nhàng nhưng càng nhẹ nhàng như thế thì nó càng lo sợ rằng một ngày nào đó hạnh phúc ấy cũng sẽ biến mất nhanh chóng như lúc nó đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui