Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Tình yêu đẹp như bong bóng xà phòng, tình yêu mong manh như thủy tinh dễ vỡ. Chỉ cần một cái chạm nhẹ bong bóng sẽ biến mất, thủy tinh chỉ còn lại những mảnh vụn. Nó rất sợ tình yêu của mình cũng như vậy nên nó luôn tìm mọi cách làm mới tình yêu của mình.
Valentine vừa qua nó lại chuẩn bị đón sinh nhật của Lê Thái. Đây là sinh nhật đầu tiên của Lê Thái mà nó sẽ đón cùng anh. Nó muốn chuẩn bị một món quà thật đặc biệt dành tặng anh. Những tháng ngày qua luôn chỉ có anh mang đến niềm vui cho nó và bây giờ nó muốn nó là người mang đến niềm vui cho anh.
Sau khi tìm hiểu nhiều ngày nó quyết định tặng Lê Thái một món quà đặc biệt tự tay nó làm, tuy ko mất nhiều công sức nhưng thời gian ón quà đó là khá nhiều nên nó thường trốn anh sau giờ làm để về nhà. Hôm nay cũng vậy, nó xin tan ca trước 30 phút để tránh gặp anh đến đón nó. Nhưng người tính ko bằng trời tính, vừa bước ra khỏi cổng nó đã thấy xe của anh đỗ ngay trước mặt nó. Anh mở cửa xe đi ra nhìn nó với ánh mắt tức giận nói:
- Tại sao mấy ngày nay trốn anh? Anh đã làm sai điều gì để em giận?
Nó nhìn anh lắp bắp trả lời:
- Ko . . .ko có chuyện gì đâu anh. Chỉ là mấy ngày nay em có chút việc bận.
- Việc bận? - Anh nhìn nó hỏi với giọng nghi ngờ.
- Vâng, giờ em về trước nhé, hẹn gặp lại anh sau. - Nó nói rồi vội vàng bước đi.
- Đứng lại, em mà bước thêm một bước nữa thì đừng trách anh nhé. - Anh nhìn nó bước đi tức giận nói.
Chưa lúc nào nó làm trái được ý anh. Như thế này nghĩa là gì đây? Ko lẽ những tháng ngày sau này nó luôn bị anh điều khiển như vậy sao?
Nó dừng lại quay người nhìn anh nói:
- Em có việc bận thật mà, lúc này em chưa thể nói với anh được, anh cố gắng chờ em thêm vài hôm nữa đi.
Anh nhìn đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ mà sót xa. Tiến lại gần anh ôm nó vào lòng vỗ về:
- Thôi được rồi anh sẽ ko hỏi nữa nhưng đừng làm anh lo được chứ?
Nó nhẹ nhàng gật đầu:
- Vâng.
*****************
- Chị gái, mừng sinh nhật chị. Chúc chị tuổi mới ngày càng xinh đẹp đáng yêu, thành công và hạnh phúc nhé.- Tuệ Minh lém lỉnh nói.
- Ừ, chị cảm ơn em gái nhé. - Thiên Trang đáp lại.
- Hôm nay chị có ở nhà với ba mẹ ko hay tổ chức sinh nhật ở ngoài? - Nó hỏi
- Hôm nay anh Thế Nam tổ chức sinh nhật cho chị. - Chị nó nhìn Thế Nan trả lời.
- Chị có hạnh phúc ko?
- Chị rất hạnh phúc, còn em?
- Em cũng vậy. Chúc anh chị vui vẻ nhé, em ko làm phiền hai người nữa. Khi nào về gọi cho em chị em mình tâm sự nhé chị.
- Cảm ơn em gái, em giữ gìn sức khỏe nhé.
Nói xong chị nó cúp máy, quay qua nhìn Thế Nam. Người con trai này đã mang đến cho chị nó những giây phút thật khó quên. Ngay từ lần đầu chạm mặt nhau trong cái quán cafe đó, chị nó đã có cảm giác rất lạ. Những ngày tiếp sau đó ko chỉ có Thiên Trang nhớ nhung mà ngay cả Thế Nam cũng như thế. Anh tìm mọi cách để có được thông tin về người con gái lạ mặt đó - người đã để lại ấn tượng khó quên ngay từ lần đầu chạm mặt. Như thế có được gọi là tình yêu sét đánh ko nhỉ?
Hôm nay là sinh nhật cô, anh đã xin phép ba mẹ cô được tổ chức riêng buổi sinh nhật đặc biệt này, anh có rất nhiều điều muốn nói với cô. Mặc dù đã đính hôn nhưng anh lại luôn cảm thấy tình yêu anh dành cho cô vẫn chưa đủ lớn. Thật sự anh còn muốn dành cho cô nhiều hơn nữa.
Đặt một chiếc bánh do tự tay mình làm trước mắt Thiên Trang, anh đưa tay kéo cô vào lòng thì thầm nói:
- Chúc em yêu sinh nhật vui vẻ. Anh nguyện cả đời này sẽ mang đến hạnh phúc cho em, sẽ giống như ba em đối với mẹ em. Yêu em trọn đời ko đổi thay.
Cô nép vào lòng anh để những dư vị ngọt ngào len lỏi sâu và trong tim. Cô muốn phút giây này là mãi mãi.
Anh xoay người cô lại để mặt cô đối diện với mình rồi từ từ lấy từ trong túi ra một chiếc hộp bọc gấm xanh thẫm. Bên trong đó là một chiếc nhẫn kim cương giá trị, anh đưa lại gần cô rồi cất tiếng nói:
- Thiên Trang, anh nghĩ mình nên kết thúc cuộc sống độc thân ở đây. Anh rất cần em, em sẽ đồng ý làm người phụ nữ đứng sau anh chứ?
Lòng hạnh phúc lâng lâng, cô nhẹ nhàng gật đầu đống ý:
- Vâng, em đồng ý.
Chiếc nhẫn đính hôn đã được thay bằng chiếc nhẫn cầu hôn. Chiếc nhẫn này sẽ như một minh chứng cho tình yêu của hai người họ dành cho nhau, gắn kết hai người họ ở bên nhau mãi mãi. Kết thúc một tình yêu để bắt đầu một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn. Như vậy ko có nghĩa là hết yêu mà tình yêu bước sang một trang mới.
************
Còn 10 ngày nữa là đến sinh nhật của Lê Thái, món quà của nó đã làm gần xong. Món quà này gần như chiếm hết thời gian nghỉ của nó. Anh dù rất muốn hỏi nó có chuyện gì dấu anh nhưng nó bí mật quá nên anh cũng đành chịu thua. Anh buộc lòng phải cầu cứu đến người bạn thân Thanh Tùng:
- Tùng à, cậu có biết dạo này Tuệ Minh có chuyện gì ko? - Lê Thái hỏi.
Hắn biết dạo này Tuệ Minh đang bận chuẩn bị quà cho sinh nhật của Lê Thái nên mới ko có nhiều thời gian dành cho anh, nhưng hắn đã hứa với nó là sẽ ko tiếc lộ chuyện này nên đành làm người nói dối vậy:
- Ko, tớ thấy Tuệ Minh vẫn bình thường mà. - Thanh Tùng trả lời.
- Tớ thấy dạo này cô ấy cứ sao sao ấy, gặp mặt tơ toàn tránh thôi, tớ gọi điện thì chỉ nói được vài câu là cô ấy tìm cách kết thúc - Lê Thái trình bày lý do.
- Tớ nghĩ là ko có chuyện gì sảy ra đâu, vài ngày nữa cô ấy lại bám lấy cậu à xem. Cậu xem cả nửa năm nay hai người chính thức quen nhau có bao giờ cậu với cô ấy giận hờn gì đâu. - Thanh Tùng vội vàng chấn an bạn.
- Cậu nói cũng phải, hơn nữa tớ thấy tớ cũng ko hề làm điều gì sai cả. - Lê Thái có vẻ yên tâm hơn nói.
Nhìn hai người này hạnh phúc Thanh Tùng ko khỏi chạnh lòng. Hắn cũng yêu nó đâu kém gì Lê Thái, vậy mà ông trời bất công lại dành nó cho Lê Thái chứ ko phải là hắn. Chưa một giây phút nào trái tim nó hướng về hắn. Dù cho hắn có nói như thế nào thì đối với nó hắn mãi mãi chỉ là một người anh trai ko hơn ko kém. Hắn koo bằng lòng, nhưng giờ thấy thằng bạn thân và nó hạnh phúc thì hắn có thể làm được gì hơn ngoài chúc phúc cho họ.
Họ có thể hiểu cho lòng hắn ko khi mà có chuyện gì đều kéo đến tìm hắn quân sư, nhiều lúc hắn hận hai người đó lắm nhưng ai bảo hắn là bạn của họ làm gì? Hắn cũng đã suy nghĩ rất kỹ, một bên sống với tình yêu đơn phương câm lặng để giữ được tình bạn và giữ được nó bên mình dù là với tư cách là anh trai của nó, một bên là phá đám tình yêu của nó rồi sống trong thù hận bị cả nó và bạn thân xa lánh. Nếu như thế thì hắn thà rằng chọn cách đầu tiên để bảo toàn tình cảm của mình.
Sinh nhật của Lê Thái ngày càng đến gần, món quà nó đã chuẩn bị xong, hôm nay nó tự tay vào bếp làm bánh sinh nhật, nấu những món ăn Việt để chào mừng sinh nhật của Lê Thái. Nó hẹn anh 7h tối tại nhà nó. Phải nói là anh vui như một đứa trẻ được quà khi thấy nó gọi điện cho anh. Hai tuần qua nó cứ lẩn trốn anh làm cho anh ko muốn lo cũng phải lo, nhưng càng lo lắng thì nó lại càng ko quan tâm
Đang có một đống thắc mắc định hỏi nó mà ko biết bắt đầu từ đâu, ngẩng đầu lên thì ra anh đã đứng trước cổng nhà nó từ khi nào. Đưa tay lên bấm chuông và chờ đợi nó ra đón. Vừa nhìn thấy hình ảnh của nó đang bước về phía anh, vô thức anh cũng bắt đầu tiến lại phía nó mà ko nghĩ rằng chắn giữa anh và nó là một cánh cửa màu trắng.
Binh . . .
Đầu anh đập vào cửa. Đưa tay lên xoa xoa cái trán, nhìn nó mỉm cười, thì ra được gặp nó anh lại vui như thế, ko để ý trước mặt có chướng ngại vật mà tiến thẳng về phía nó.
Nó nhìn anh trách móc cái tính bất cẩn của anh:
- Tại sao anh lại bất cẩn như thế chứ?
- Tại gặp em anh vui quá nên mới như vậy thôi? - Anh cười vội phân bua.
- Anh có đau lắm ko? Thôi mau vào nhà rồi em lấy thuốc bôi cho anh ko khéo lại thành cái đèn pin trên đầu bây giờ - Nó trêu anh.
- Có đèn pin trên đầu cũng ko sao, giờ anh có em rồi thì có xấu hay đẹp cũng ko quan trọng nữa. - Nói rồi anh kéo nó lại ôm siết chặt. Cái ôm đầy nhớ nhung như bù đắp lại hai tuần qua anh ko được ôm nó.
- Thôi vào nhà đi anh, ngoài trời vẫn còn hơi lạnh mà. - Nó đăỷ anh ra rồi kéo tay anh bước vào nhà.
Trước khi vào nhà, theo cách quen thuộc mà anh đã từng ko dưới một lần làm với nó đó là bịt mắt anh. Anh tò mò ko biết tiếp sau nó sẽ làm gì.
Một ko gian thoáng đãng, một mùi hương nhẹ dịu của hoa hồng, nó đưa anh đến ngồi vào sopha. Đưa tay tháo khăn bịt mắt ra nhưng anh vẫn phải nhắm mắt cho đến khi nào nó lên tiếng. Anh gật đầu, môi khẽ mỉm cười.
Nó đưa đến trước mặt anh một chiếc bánh sinh nhật thật đẹp do tự tay nó làm tặng anh. Nó nói khẽ vào tai anh và anh từ tử mở mắt.
Cùng lúc đó bài hát chúc mừng sinh nhật được nó cất lên. Giọng hát của nó trong vắt như khiến anh lạc vào một thế giới khác cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Bỗng nhiên tiếng hát kết thúc thay vào đó là giọng nói của nó:
- Chúc mừng sinh nhật anh yêu, chúc anh thêm một tuổi mới sẽ hạnh phúc hơn, thành công hơn và yêu em nhiều hơn.
Nói rồi nó đặt chiếc bánh xuống bàn và đưa ra trước mắt anh một chiếc lọ thủy tinh chứa rất nhiều hạc giấy và sao giấy.
- Em đã mất hai tuần để hoàn thành món quà này tặng anh đấy. Em định gấp tặng anh 1000 con hạc giấy nhưng em ko thể làm xong trong từng ấy thời gian vì thế em tặng anh 365 con hạc giấy với mong ước rằng đó sẽ là số ngày hạnh phúc của anh trong một năm, cũng là số ngày em nhớ đến anh trong một năm. Và kèm theo đó cũng là 365 ngôi sao giấy với mong ước đó sẽ là số ngày may nắm của anh trong một năm. Chúc anh sức khỏe, tình yêu và hạnh phúc. Em yêu anh. - Nó nhìn anh nói.
Anh thật sự bất ngờ với món quà này của nó. Trong suốt những năm qua, quà sinh nhật anh đã nhận nhiều nhưng chưa bao giờ anh lại thấy một món quà nào ý nghĩa như món quà này. Nó làm anh quá bất ngờ.
Anh ôm nó vào lòng thầm thì:
- Em là một cô gái rất đặc biệt mà anh được gặp và may mắn hơn là anh được yêu một người như em. Cảm ơn em.
- Người nên cảm ơn phải là em mới đúng. Anh luôn là người mang đến cho em nhiều bất ngờ và hạnh phúc nhất.
Hạnh phúc thật giản đơn, đôi khi chỉ là một nụ cười tươi của người mình yêu cũng khiến cho ta cảm thấy hạnh phúc. Đôi khi những giọt nước mắt rơi xuống cũng là vì hạnh phúc, nhưng hạnh phúc phải chăng cứ tồn tại như thế mãi và cũng chẳng thể có nỗi đau nào có thể mang hạnh phúc của mỗi người đi xa?
Nó và anh cùng ước cùng thổi nến, anh đang cầm dao cắt bánh thì đột nhiên điện thoại của anh reo. Nhìn số máy gọi quốc tế anh đoán được ai đang ở đầu dây bên kia. Anh chắc rằng những người thân yêu gọi điện để chúc mừng sinh nhật anh. Một tay cầm dao, một tay anh lấy điện thoại ấn nút nghe:
- Mẹ à. Mẹ gọi con có chuyện gì ko? - Giọng anh vui vẻ hỏi.
Ko biết đầu dây bên kia mẹ anh nói câu gì mà con dao trên tay anh rơi xuống. Chiếc bánh sinh nhật này mãi mãi anh ko thể nào cắt nữa. Anh như người mất hồn để mặc Tuệ Minh lay anh bên cạnh.
Đã từ lâu nó đã linh cảm rằng, tình yêu của anh và nó ko thể cứ thuận lợi như thế được. Biểu hiện của Lê Thái như thế nó biết đã có chuyện sảy ra, nhưng rốt cuộc đã có chuyện gì? Có ai nói cho nó được ko?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui