Từ lúc nhận được cuộc điện thoại đó Lê Thái như người mất hồn, anh ko còn chú ý đến bất cứ điều gì nữa cả. Trong đầu anh chỉ vang lên câu nói của mẹ anh: "Thái à, anh Hải con bị công an bắt đi rồi. Tập đoàn Nguyễn Khang bị đình chỉ hoạt động để phục vụ công tác điều tra. Công an kinh tế đã gửi công văn về nhà rồi". Tất cả đã xụp đổ rồi sao? Công sức gần 10 năm trời của anh chỉ trong nháy mắt sụp đổ mà người gây ra ko ai khác lại chính là người anh trai mà anh luôn kính trọng. Hơn thế nữa lại anh ấy lại còn đang vướng vào vòng kiện cáo. Anh nên làm thế nào đây?
Tuệ Minh nhìn sắc mặt anh ngày càng nhợt nhạt thì lại càng cố lay anh, gọi anh trở về với thực tại:
- Anh à, có chuyện gì đúng ko? Nói cho em nghe đi đừng làm em sợ. - Tuệ Minh lo lắng lên tiếng.
Đáp lại câu hỏi của nói vẫn chỉ có sự im lặng của Lê Thái, nó thật sự sợ điều ấy. Rốt cuộc thì đã có chuyện gì sảy ra mà lại khiến một Lê Thái mạnh mẽ thành như thế này chứ? Nó ko bỏ cuộc vẫn tiếp tục gọi anh:
- Đừng làm em sợ thêm nữa được ko? Có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau giải quyết, anh mà cứ thế này em sẽ sợ lắm đấy?
Vẫn ko có câu trả lời, ánh mắt anh vô hồn hướng ra xa. Nếu như ba anh biết, ba anh liệu có lên một cơn đau tim ko? Còn mẹ anh nữa, anh Hải luôn là niềm tự hào lớn của bà, bây giờ sảy ra chuyện như thế này thì bà sẽ ra sao? Còn cô em gái nhỏ bé của anh nữa chứ, nó cũng là một nhân viên của tập đoàn, liệu nó có bị làm sao ko? Ko được nếu anh cứ ngồi đây mà lo lắng cũng ko phải cách, giờ này anh nên về bên cạnh họ. Anh chính là chỗ dựa cho họ.
Nghĩ là làm anh nhấc điện thoại đặt vé máy bay. Anh muốn đi chuyến sớm nhất để về bên những người thân của anh. Chuyến bay đó sẽ khởi hành vào 12h trưa ngày mai. Từ giờ đến lúc đó anh phải chuyển giao toàn bộ công việc hiện tại cho đồng nghiệp.
Những lời nói cử chỉ của anh trong những phút vừa qua đã được Tuệ Minh thu hết vào tầm mắt ko thiếu bất cứ một điều gì. Trái tim nó bất chợt nhói lên, trong giấy phút ấy anh đã quên đi sự tồn tại của nó. Trong mắt anh chỉ có gia đình thân yêu của anh mà thôi. Dù biết anh vẫn luôn sống vì gia đình của mình nhưng nó ko khỏi thất vọng khi anh ko chọn nó để chia sẻ.
Đến lúc anh nhận ra sự tồn tại của nó bên mình thì đã thấy mặt nó lem toàn nước. Anh đến bên nó nhẹ nhàng vỗ về:
- Anh thật sự xin lỗi, tại anh quá lo cho anh Hải nên mới như thế, em đừng suy nghĩ gì nhé. Trong trái tim anh lúc nào em cũng giữ một vị trí đặc biệt nhất.
Nó nhìn anh nấc lên nói:
- Nói . . .nói cho em biết . . .có chuyện gì sảy ra được ko?
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc nó, giọng anh ôn nhu nói:
- Anh Hải bị kiện về tội lừa gạt chiếm đoạt tài sản của người khác. Hiện tại đã bị bắt giam chờ hoàn thiện hồ sơ để khởi tố.
Anh ko muốn nó lo lắng thêm nên ko nói cho nó biết tập đoàn của anh hiện tại đã đóng cửa có nguy cơ phá sản rất lớn. Đến anh mạnh mẽ như vậy mà khi nghe tin này còn suy sụp tinh thần thì nó nghe xong sẽ phản ứng thế nào đây? Anh vẫn biết nó hiểu được cuộc sống thực tế ko như cổ tích nhưng nó có thể hiểu được thương trường như một chiến trường lớn. Cá lớn nuốt cá bé, ai mạnh người ấy sẽ thắng. Nó ko thể hiểu được những thủ đoạn để giành chiến thắng nó ghê gớm như thế nào.
- Vậy ngày mai anh sẽ về nước phải ko? Em sẽ về với anh nhé - Sau khi nghe rõ đầu đuôi nó quyết định sẽ luôn ở cạnh anh cho dù có điều gì sảy ra đi chăng nữa.
- Ko được, em sắp bảo vệ luận án rồi, phải ở lại tập trung làm cho tốt. Nếu thu xếp xong mọi việc anh sẽ sang đón em về. - Anh nói
- Nhưng em muốn được ở bên anh những lúc này. Khi nào bảo vệ em lại sang là được mà.
- Như thế ko tốt cho em đâu, đi lại nhiều sẽ vất vả. Với lại mọi chuyện anh có thể giải quyết được. Em tin anh đi.
- Em tin anh, nhưng em muốn ở bên anh thôi. Như thế cũng ko được sao?
- Em lúc nào cũng bên cạnh anh mà, chỉ cần nghĩ đến em là anh lại có thêm sức mạnh.
- Vậy được rồi, khi nào bảo vệ xong em sẽ về nước. Anh ko cần phải sang đón em, anh hãy lo cho tốt vụ của anh Hải nhé. Trong chuyện này nhất định có uẩn khúc.
Nó hiểu rằng đối với anh hai chữ gia đình luôn được đặt lên hàng đầu. Anh sẽ làm tất cả vì những người thân yêu ấy, cho dù bản thân có nhận về vô vàn vết thương đau đớn. Chỉ cần trên môi họ mỉm cười anh sẵn sàng từ bỏ tất cả.
Chỉ còn lại nó và Thanh Tùng trên cái đất nước xa xôi này, mọi người cứ lần lượt trở về. Đầu tiên là anh Quân và My, rồi bây giờ là Lê Thái, bỗng nhiên nó lại muốn được mau chóng trở về. Muốn được ở bên người nó yêu.
*************
- Thu Hương, em có thể nói rõ đầu đuôi của chuyện này cho anh nghe được ko? Có như vậy anh mới có thể tìm cách mà giải quyết được? - Vừa xuống máy bay, anh bắt taxi về nhà gấp. Anh muốn được biết mọi chuyện.
- Anh bình tĩnh nghe em nói. Chuyện này em cũng ko biết chính xác nhưng em có nghi ngờ một vài người có liên quan. - Thu Hương bắt đầu kể lại - Từ ngày anh chuyển giao toàn bộ quyền quản lý cho anh Hải thì công ty vẫn được anh ấy điều hành rất tốt. Cho đến hơn một năm trước bỗng nhiên một ngày anh ấy dẫn hai người đến công ty và nói đó là bạn anh ấy. Em cũng khá bất ngờ khi anh Hải lại giao cho hai người ấy những chức vị quan trọng trong tập đoàn. Hàng ngày anh ấy say mê với những dự án, công văn chuyên ngành mà bỏ hẳn tập đoàn cho hai ngườ kia toàn quyền xử lý, thỉnh thoảng tạt qua kí một vài giấy tờ.
Anh bất chợt thở dài, hình như anh đã hiểu đôi chút của vấn đề rồi đây. Cái tính tin người này ko bao giờ anh em anh thay đổi được, gặp ai cũng cho họ là người tốt, ai cũng đặt hết niềm tin. Anh nhìn Thu Hương nói:
- Em nói tiếp cho anh biết tình hình cụ thể xem nào?
Thu Hương nhìn Lê Thái gật đầu nói tiếp:
- Hai người đó một tên là Trần Quang Hùng giữ chức vụ phó tổng giám đốc phụ trách dự án của tập đoàn, một tên là Hoàng Anh Tuấn trưởng phòng tài chính. Hai người này thường xuyên lén lút qua lại bàn bạc với nhau điều gì đó nhưng em ko điều tra được. - Ngưng lại nhìn anh trai cô thở dài nói tiếp - Họ lên kế hoạch tuyển người đi lao động nước ngoài, nhận tiền đặt cọc của rất nhiều người nhưng lại ko hề đưa khoản tiền đó vào quỹ tài chính của công ty. Hơn nữa, quỹ công ty ngày càng thâm hụt mà ko rõ nguyên nhân, anh Hải thì ko mấy để tâm đến những chuyện này. Khi có người đến tập đoàn yêu cầu được gặp tổng giám đốc thì anh Hải mới biết chuyện anh ký giấy nhận tiền của họ và hứa đưa họ ra nước ngoài làm việc nhưng họ chờ đợi mấy tháng nay mà ko đi được. Họ đến là muốn lấy lại tiền đặt cọc.
Anh chỉ có thể ngửa cổ lên trời mà than thầm. Tập đoàn của anh bao nhiêu năm nay chỉ chuyên kinh doanh địa ốc vậy mà lại có người mù quáng đi tin vào những lời lừa gạt ko hề có chứng cứ của những kẻ tham tiền kia. Nhìn số tiền mà anh Hải đã ký nhận mà anh chóng mặt muốn ngã. Anh thật sự ko hiểu anh trai anh có thật sự là một luật sư giỏi ko nữa, tại sao lại đặt bút kí hàng trăm hợp đồng xuất khẩu lao động mà cái nào cũng nhận của người ta hàng chục nghìn USD. Đến nước này anh có bán cả tập đoàn đi chắc gì đã lo nổi số nợ này cho anh trai mình. Chuyện thật sự khó khăn hơn anh tưởng.
Tập đoàn của anh gặp chuyện thì đương nhiên những tin tức này gia đình Tuệ Minh cũng đã biết. Họ là ai chứ? Họ cũng là một trong những tập đoàn lớn trên thương trường mà. Hôm đó ba Tuệ Minh đã chủ động gọi điện cho anh
- Chào con, ta là ba của Tuệ Minh, ta có thể gặp con một lát được chứ? - Ông Lê Đức lên tiếng.
- Con chào bác, hiện tại con có một số chuyện chưa thể gặp bác được. Để lúc khác con đến thăm bác được ko ạ? - Lê Thái lên tiếng đáp lại.
- Bác biết con đang gặp một số chuyện khó khăn, bác muốn được biết cụ thể nên mới hỏi con thôi.
- Thưa bác, con biết nhưng giờ con chưa gặp bác ngay được. Đợi con thu xếp xong mọi chuyện sẽ đến thăm hai bác và gia đình.
Lê Thái đã nói như thế ông cũng ko muốn ép thêm nữa, từ trong thâm tâm, từ lâu ông đã coi Lê Thái như một người con trong nhà. Nhìn Tuệ Minh của ông hạnh phúc bên người con trai này thì ông đã thật sự mãn nguyện rồi. Nhưng giờ đây Lê Thái đang gặp khó khăn, đang phải lo lắng khoản nợ hàng trăm tỷ đồng thì ông biết ông nên làm gì. Nhưng cậu ấy lại từ chối gặp mặt ông, phải chăng cậu ấy đã phát hiện ý đồ của ông. Nếu thật là như thế thì ông thật sự khâm phục cậu ta, quyết định giao Tuệ Minh vào tay cậu ấy thật sự ko nhầm.
- Vậy cũng được. Con tập trung lo việc đi nhé. Cánh cửa nhà bác luôn mở rộng chào đón cháu - Ông Đức nói xong rồi cúp máy.
Ở đầu dây bên này anh khẽ thở dài, anh hiểu những điều ông nói chứ. Ba của Tuệ Minh là muốn giúp đỡ anh nhưng anh ko thể nhận sự giúp đỡ này được. Nếu anh nhận thì ko phải anh đang lợi dụng nó sao. 6 năm anh yêu nó trong lặng thầm cũng chỉ có một mong ước duy nhất là đủ mạnh mẽ đứng trên đôi chân của mình đi đến bên nó sao. Bằng mọi giá lần này anh phải vượt qua, phải vững vàng để làm chỗ dựa cho nó sau này.
Anh cũng thầm cảm ơn những người trong gia đình nó, họ biết anh ngại khi nhận sự giúp đỡ từ họ nhưng anh luôn thấy họ đang âm thầm ở phía sau anh, chỉ cần anh vấp sẽ có người nâng anh dậy ngay lập tức. Công ty nhỏ của anh bên Pháp đã được Mạnh Quân điều người sang giúp đỡ điều hành. Chuyện của anh Hải cũng được Thiên Trang tìm những luật sư giỏi nhất để lo liệu. Còn với My dù là ghét anh, luôn phản đối anh và nó nhưng vẫn âm thầm cho người điều tra tung tích của hai tên bỏ trốn.
Liệu anh có biết rằng nó đã phải năn nỉ như thế nào mọi người mới giúp anh khi ko có nó ở bên như thế ko? Họ biết rằng Lê Thái rất quan trọng với nó, vì niềm vui, vì nụ cười của nó, họ chấp nhận giúp đỡ Lê Thái để nó yên tâm bảo vệ cho thành công tấm bằng mà nó cố công đạt được bấy lâu nay.
Sự việc của anh Hải ko thể giấu ba anh được lâu. Ba anh là một cán bộ cấp cao, báo đài lúc nào cũng gần kề mà thông tin về vụ án của anh Hải lại khá rầm rộ. Anh ko đủ tài năng để có thể chặn đứng các thông tin, vì thế mà nó đến tai ba của anh nhanh hơn anh tưởng. Anh cũng nghĩ rằng ông sẽ lên cơn đau tim nhưng ông lại khá bình tĩnh tìm cách giả quyết cùng cả nhà. Điều này anh nên vui mừng hay lo sợ đây?
Lần đầu tiên từ sau 7 năm qua ông nói chuyện với anh, mặc dù chỉ là bàn cách cứu anh trai nhưng anh cảm nhận được rằng ông có lẽ đã hết giận anh. Bây giờ anh và ba là hai người đàn ông để cho hai người phụ nữ còn lại trong nhà dựa vào nên càng phải mạnh mẽ và đoàn kết hơn.
Hằng ngày nó vẫn gọi điện cho anh hỏi thăm tình hình tiến triển ra sao, nhưng lần nào anh cũng động viên nó cố gắng tập trung vào làm báo cáo cho tốt, mọi việc coi như đã tốt và nó ko nên lo lắng. Anh chỉ nói thế cho nó yên lòng mà thôi chứ thật ra bây giờ lòng anh như lửa đốt. Anh làm sao có thể một lúc huy động được hàng trăm tỷ đây. Số tiền quá lớn lại vượt quá khả năng của anh. Nếu ko trả lại được hết tiền cho những người đã đến công ty đặt cọc thì số năm trong trại giam của anh trai anh lại tăng lên. Một người tự cao như anh trai anh thì làm sao có thể vượt qua một vết nhơ trong lý lịch như vậy được.