Hôm nay nó về nhà ba mẹ mình, nó có nhiều điều muốn nói với ba mẹ nhưng khi đối mặt với ba mẹ thì nó lại ko biết nên nói như thế nào cả. Ăn tối xong nó xin phép lên phòng nghỉ trước. Đúng là ko ai hiểu con gái bằng mẹ, mẹ nó biết nó có tâm sự khó nói ra nên nó vừa lên phòng được một lúc thì có tiếng mẹ nó gọi bên ngoài.
Bà Mai bước vào với một cốc nước cam, đặt cốc nước cam xuống bàn bà nhẹ nhàng bước về phía nó nhỏ giọng hỏi:
- Con gái mẹ có tâm sự gì vậy? Nói ẹ nghe được ko?
Nó đặt chiếc gối ra sau lưng và ngồi dậy hướng mẹ nó đáp:
- Con cũng ko biết nên nói với mẹ thế nào nữa. Tâm trạng hiện giờ của con đang rất rối. - Vừa đáp lời mẹ nó vừa thở dài.
Nó kể ẹ nó nghe những gì Lê Thái nói với nó, mặc dù nó bảo Lê Thái đừng suy nghĩ nhiều nhưng người suy nghĩ nhiều có lẽ lại là nó. Nó thật sự rất yêu anh, muốn cùng anh chia sẻ tất cả nhưng nó lại sợ những lời nói vô tình kia. Có phải nó quá non nớt trong suy nghĩ nên giờ đây mới mắc vào những chuyện như thế này ko?
Mẹ nó nghe xong thì xoa đầu nó nhẹ nhàng nói:
- Mẹ hiểu những gì con đang nghĩ. Con ko nên nghĩ nhiều như thế, cũng ko nên để ý đến những lời Lê Hải nói. Có lẽ anh ta quá nóng giận và suy nghĩ thiếu chín chắn nên mới phát ngôn bừa bãi như thế thôi. Ba mẹ ko cần những cuộc hôn nhân của các con mang lợi ích gì cho kinh tế gia đình cả, điều quan trọng ba mẹ muốn đó là thấy các con thật sự hạnh phúc. Mẹ tin rằng con đủ lớn để biết nên làm những gì, hãy khuyên Lê Thái giúp đỡ Lê Hải lần này, là anh em thì ko thể bỏ nhau được, dù anh ta có là tội phạm giết người đi chăng nữa thì anh ta mãi mãi là anh trai của Lê Thái. Và mẹ cũng ko muốn ông bà Phúc - Hạ lo lắng về chuyện của Lê Hải mà ảnh hưởng đến sức khỏe.
Bà Mai nhìn con gái, bà tin là con gái mình đủ chín chắn để suy nghĩ thấu đáo tất cả mọi việc. Nó ko như Thiên Trang chỉ biết vùi đầu vào công việc mà quên đi cuộc sống xung quanh vẫn đang diễn ra, nhưng nó lại ko có những suy nghĩ già dặn như người con dâu của bà. Nhưng bà tin nó, từ khi nó trở về bà biết nó đã học được rất nhiều điều để có một cuộc sống tốt.
- Con cảm ơn mẹ. Con đã biết con phải làm gì rồi. - Nó nhìn mẹ nó rồi đáp lại lời bà.
Mặc dù tâm trạng rất rối bời nhưng có được sự động viên của mẹ mình nó có thêm quyết tâm cải thiện quan hệ giữa hai anh em Lê Thái. Dù thật lòng ko ưa gì anh ta cả nhưng đúng như mẹ nó nói, anh ta dù có xấu xa đến mức nào thì vẫn là anh trai của người mà nó yêu. Muốn có cuộc sống hạnh phúc với anh thì nó phải cải thiện được mối quan hệ này.
- Ừ, đừng nghĩ nhiều con nhé, ngủ sớm đi mai còn đến viện nữa.
- Mẹ cũng nghỉ sớm đi nhé, gửi lời chúc ngủ ngon của con đến ba mẹ nhé.
Tình cảm gia đình là thế, ko cần phải quá phô trương, ko cần quá chú ý nhưng những người thân yêu của nó luôn xuất hiện những lúc nó cần nhất. Nó thấy mình thật may mắn khi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình như thế này. Lòng đã nhẹ nhàng hơn, nó từ từ chìm vào giấc ngủ.
***********
Những tuần sau đó nó ra sức thuyết phục Lê Thái giúp đỡ Lê Hải thêm một lần nữa. Nhiều lúc nó khiến anh phát cáu như ngày hôm nay.
- Em có thôi đi ko? Em ko nghe những lời anh ta nói về em như thế nào sao? Ko thấy anh ta quá đáng hay sao mà lúc nào cũng muốn giúp anh ta như thế? - Anh tức giận quát mắng nó khi thấy hôm nào nó cũng lải nhải vấn đề này.
- Em sẽ cứ như thế này đến khi nào anh đồng ý giúp anh Hải đấy. Em biết anh hận anh ta nhưng nói thế nào thì anh ta cũng là anh trai anh. Anh ko thể bỏ mặc anh ta được. Nếu bỏ mặc anh ta được anh đã ko bị mất ngủ từng ấy đêm, nếu bỏ mặc anh ta được thì anh ko phải ngày nào cũng suy tư rồi thở dài như thế này, nếu như . . .
Câu nói của nó bị cắt ngang giữa chừng bởi anh đang nổi giận:
- Đủ rồi, nếu em còn nói nữa anh sẽ cho người đưa em về đấy. Lúc đó đừng nói tại sao anh vô tình nghe chưa? Anh giúp anh ta ngần ấy việc là đủ rồi, anh ko phải là cu li của anh ta, lúc nào cũng theo sau giải quyết rắc rối cho anh ta. Anh có cuộc sống của anh, anh còn nhiều việc phải làm hơn là bận tâm đến những việc anh ta gây ra.
Anh hiểu những gì nó nói, anh cũng biết nó muốn tốt cho quan hệ giữa anh em anh, cứ cho là anh cố chấp đi nhưng anh ko thể bỏ qua cho những gì anh ta đã nói. Người ta thường nói rằng: "Lời nói chẳng mất tiền mua, liệu lời mà nói cho vừa lòng nhau". Anh ta là một luật sư thì chắc cũng phải biết nên cẩn trọng lời nói chứ? Phải biết cái gì nên nói và cái gì ko nên nói chứ? Xúc phạm anh, anh có thể bỏ qua nhưng anh ta đã mắc phải một sai lầm lớn đó là dám động đến nó. Người con gái anh yêu có làm gì đắc tội với anh ta mà anh ta lại đem nó vào cuộc nói chuyện giữa anh và anh ta.
- Em xin lỗi, anh bình tĩnh đi được ko? Bình tĩnh để chúng ta nói chuyện. - Nó thấy anh nổi cáu thì vội vàng lên tiếng.
- Là anh có lỗi, tự nhiên lại nổi nóng với em. Đừng giận anh nhé. - Anh ôn nhu ôm nó vào lòng.
- Vậy anh sẽ suy nghĩ lại những điều em nói với anh chứ? - Nó vừa dụi đầu vào ngực anh vừa lên tiếng.
- Được, anh sẽ suy nghĩ nhưng dù anh quyết định thế nào thì cũng ko được vì việc này mà giận dỗi với anh nhé. - Anh đáp lời nó rồi lại ra thêm điều kiện.
Nó gật đầu rồi vùi đầu sâu hơn vào ngực anh. Những lúc như thế nó thấy mình thật nhỏ bé và cũng thật bình yên khi có một bờ vai vững chắc cho nó dựa vào.
Mọi chuyện đã kết thúc theo ý của nó nhưng nó lại nhận ra mấy ngày nay anh ko vui và lại thường xuyên tìm đến rượu. Nó linh cảm chuyện này nghiêm trọng hơn chuyện của anh Hải vừa qua, dù nó có gặng hỏi như thế nào anh đều ko nói. Tối nay nó quyết định đi theo anh xem rút cuộc đã có chuyện gì sảy ra.
Vừa tan ca ở bệnh viện nó đã có mặt ở văn phòng của anh, đúng như nó dự đoán anh ko có mặt ở đây, theo lời một đồng nghiệp thì anh vừa ra ngoài khoảng 30' trước. Nó cũng được Thanh Tùng thông báo rằng anh đang có mặt ở bar New, theo lời chỉ dẫn của hắn 20' sau nó cũng có mặt ở nơi đây. Nó tìm thấy anh bên cạnh những chai rượu rỗng, tức giận nó đi đến bên cạnh anh lôi anh đứng dậy và tức giận quát:
- Anh có phải là một thằng đàn ông ko thế? Có chuyện gì thì cũng phải bình tĩnh rồi cùng nhau giải quyết chứ? Như thế này có giải quyết được vấn đề gì ko?
Ánh mắt anh mơ màng nhìn nó, giọng nói lạc đi vì mem rượu:
- Cô . . . cô là ai thế? Đừng động vào tôi, nếu người yêu của tôi mà ở đây thì cô sẽ chết đấy.
- Người chết với em sẽ là anh đấy, mau tỉnh lại cho em. - Nó vừa nói vừa vỗ vỗ vào mặt anh như tìm kiếm một sự tỉnh táo còn sót lại.
Thanh Tùng cũng vừa có mặt, hắn phụ nó dìu thằng bạn mình ra xe. Tuệ Minh yêu cầu Thanh Tùng lái xe về nhà nó, nó cần làm cho anh tỉnh và hỏi rõ mọi chuyện.
Thanh Tùng nhìn nó khẽ gật đầu, hắn biết thằng bạn hắn sảy ra chuyện gì nhưng hắn lại ko thể nói cho nó biết được. Chuyện đó phải do chính Lê Thái nói với nó, hắn đã tưởng rẳng trải qua bao nhiêu chuyện như thế Lê Thái và nó chỉ còn chờ ngày nắm tay nhau bước vào lễ đường nữa là hạnh phúc của họ được viên mãn rồi. Vậy mà ko hiểu cái trò vô lý đó từ đâu chui ra lại thêm một lần nữa ngăn cản thằng bạn hắn đến với hạnh phúc. Hắn đau lòng nhìn nó nhưng lại ko thể mấp máy môi nói cho nó nghe. Khi nghe xong thằng bạn anh còn thế này thì ko biết nó sẽ ra sao đây?
Đưa Lê Thái vào phòng nó lập tức lấy khăn lau mặt cho anh, đắp một chiếc khăn ấm vào trán anh rồi lại đi pha cho anh một cốc nước giải rượu. Nó thật muốn dựng ngay anh dậy mà hỏi cho rõ mọi chuyện nhưng người anh cứ mềm nhũn ra thế kia thì làm sao nó có thể hỏi được điều gì đây? Sau khi cho Lê Thái uống nước nó pha để giải rượu xong nó bước ra phòng khách ngồi đối diện với Thanh Tùng bắt đầu hỏi:
- Anh cũng biết anh ấy sảy ra chuyện gì đúng ko?
Ko ngần ngại Thanh Tùng gật đầu chắc chắn đáp lại:
- Đúng, anh biết chuyện gì đang sảy ra nhưng anh ko thể nói gì cho em cả, hãy cứ để Lê Thái nói chuyện này với em. Trước sau thì em cũng cầm phải biết thôi.
Hắn biết mình ko thể mang đến hạnh phúc cho nó nhưng hắn ko muốn đem đến cho nó sự thất vọng, đau khổ và những giọt nước mắt. Nếu như nó khóc, hắn sẽ ko kìm được mà chạy đến bên nó ngay lập tức.
- Anh đã ko muốn nói thì em cũng sẽ ko hỏi. Nếu đó là một nỗi đau thì thà rằng em chẳng bao giờ biết thì hơn. Cuộc sống của em từ trước đến nay vốn bình yên nhưng từ khi biết yêu thì em biết thế nào là sóng gió. . .
Nó bỏ lửng câu nói, nó đã có linh cảm sẽ có chuyện gì sảy ra mà nhưng cứ mỗi lần nó nói với anh thì anh lại gạt đi. Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng nó ko biết phải đón nhận cái tin mà nó sắp nghe như thế nào. Nó thật sự sợ hãi, nếu như mất anh nó sẽ phải sống những tháng ngày tiếp theo như thế nào đây?
- Cảm ơn em đã ko hỏi anh, giờ anh về nhé. Em cũng nghỉ ngơi đi cần giữ sức khỏe cho tốt, dù ko biết em sẽ chấp nhận chuyện này như thế nào nhưng anh tin là sau nỗi đau hạnh phúc sẽ lại tìm đến bên em. Cố lên em nhé.
Hắn thật sự ko muốn người con gái hắn yêu chịu nhiều đau khổ như thế. Cũng ko biết được rằng nếu như nó chọn hắn ngay từ đầu thì cuộc sống của nó và hắn có nhiều sóng gió như thế này ko nhưng hắn tin một điều là nhất định người hắn yêu sẽ được hạnh phúc dù người bên cạnh nó là ai. Một người như nó đáng được hạnh phúc.
- Cảm ơn anh, em sẽ cố gắng. Thật là vui khi có một người tri kỷ như anh.
Nó vừa nói vừa tiễn anh ra cổng. Càng nghĩ nó lại càng hoang mang về những điều hắn vừa nói, có lẽ chuyện lần này thật sự lớn nên hắn mới có thái độ như thế với nó. Nó ghét cái cảm giác này, cảm giác chờ đợi một điều ko bình yên đến với mình.
Sau khi tiễn hắn về, nó bước nhanh vào phòng anh đang nằm, nó muốn biết anh đã tỉnh dậy chưa nhưng tình hình hiện tại làm nó thất vọng rồi. Anh vẫn nằm im như chìm vào một giấc ngủ thật bình yên. Nó ko biết được rằng, khi đôi mắt kia mở ra nhìn nó thì cũng chính là lúc sóng gió nổi lên. Đắp lại chăn cho anh nó vào bếp nấu cho anh bát cháo. Nó biết anh rất thích ăn cháo sau mỗi lần uống rượu và cũng có thể đây là lần cuối cùng nó được nấu cho anh ăn như thế này.
Quá khuya rồi mà anh vẫn chưa tỉnh dậy, nó nhẹ nhàng thay cho anh chiếc khăn khác nhưng chưa kịp thu tay về thì đã bị tay anh nắm chặt lại. Giọng anh cất lên dù mắt vẫn nhắm nghiền:
- Xin em . . . xin em đừng rời xa anh được ko? Anh sẽ ko sống được nếu thiếu em đâu. Anh xin em đừng đi. - Khóe mắt anh có một giọt nước long lanh chuẩn bị rơi xuống.
Nó vội vàng đưa tay còn lại nắm lấy tay anh, ghé tai anh thì thầm để anh nghe thấy:
- Em ở đây và sẽ mãi ở bên anh. Anh yên tâm ngủ đi nhé.
Giọt nước ở khóe mắt theo phản tự nhiên chảy xuống thấm vào gối, nó ko biết anh mơ thấy điều gì mà đến mức nói mơ như thế nhưng nó tin là việc này với việc anh đang giấu nó có liên quan đến nhau.
Anh cứ nắm tay nó như thế, muốn rút ra về phòng ngủ cũng ko được thế là nó đành ngồi lại bên anh. Đến khi mệt quá nó gục xuống cạnh anh và ngủ thiếp đi lúc nào ko biết.
Anh tỉnh dậy khi trời vẫn còn tối đen, khẽ cựa mình thì thấy nó đang gục bên giường anh. Hình ảnh anh say rượu tối qua được tái hiện lại. Anh ko biết nó đã biết được điều gì nhưng anh thật sự ko muốn xa nó đâu. Trở dậy nhẹ nhàng bế nó đặt lên giường, anh đưa tay vuốt má nó mà thì thầm " Đừng bao giờ khóc vì một người như anh nhé mèo con, anh ko xứng với những giọt nước mắt đó đâu. Anh ko biết tiếp theo anh sẽ phải đối mặt với những gì, ko biết có thể bảo vệ được em trong bao lâu nhưng có một điều mãi mãi ko bao giờ thay đổi đó là anh sẽ yêu em, mãi mãi chỉ có em trong tim anh thôi".
Nhìn nó ngủ giấc ngủ thật sâu thật yên bình ko mộng mị anh lại thấy lòng mình chua sót. Có lẽ sau đêm nay giấc ngủ của nó sẽ ko còn được bình yên như thế nữa, nhưng con sóng sẽ đến và cuốn trôi những bình yên nơi đây. Dù đã biết trước nhưng anh lại ko thể nào ngăn cản được những gì sắp đến.
Anh ôm nó vào lòng, hơi ấm của anh khiến nó tham lam mà cứ dụi mãi vào ngực anh như tìm kiếm một thứ gì đó. Anh lại càng siết chặt nó hơn, nơi khóe mắt lại có những giọt nước long lanh trực trào ra " Hứa với anh, dù có mệt mỏi đến đâu cũng đừng buông tay anh ra nhé. Anh biết như thế là ích kỷ nhưng chỉ cần em ko buông tay thì anh vẫn sẽ có sức mạnh để chiến đấu giành lại hạnh phúc ình. Nếu em buông tay trước anh có thể sẽ chết đấy bởi vì với anh em là lẽ sống, là hơi thở và cũng là nhịp đập trái tim anh"