Hạnh Phúc Quả Táo Chín



Dịch: Hoài Phạm
Tần Tri làm việc ở một công ty IT. Về công việc ủa dân IT, vì họ thường làm việc vào ban đêm, dân tình thường gọi nhân sĩ IT là “bọn gấu trúc” hay “đám thợ mỏ điện tử”.
Tám năm trước, Tần Tri mới là một sinh viên vừa tốt nghiệp một chuyên ngành về máy tính, sau khi tìm được công việc đầu tiên, anh vui mừng gọi điện thoại cho bà nội, nói đùa.             
“Bà nội, từ nay về sau con sẽ là một gã thợ mỏ IT quang vinh.”
Tần bà nội sao biết thợ mỏ điện tử và công nhân khai thác than chính hiệu khác nhau chỗ nào, mỗi khi nói chuyện công việc của cháu trai với người ta, đều giải thích đơn giản: “Tần Tri nhà tôi tốt nghiệp đại học, được phân đến mỏ than đá làm nhân viên kỹ thuật.”             
Tâm ý bà nội là muốn cho Tần Tri vài phần mặt mũi, bà cũng biết công việc của anh như vậy thì không phải cao sang gì, nhưng ít nhất làm ở mỏ than lương bổng không tệ. Bởi vì, hàng tháng Tần Tri gửi tiền về không ít.
“Làm nhân viên kỹ thuật cũng là lấy than, nói toạc cho rồi, chính là thợ móc than trong mỏ……” Đây là lời của Quan mẹ với công việc của cháu trai hàng xóm dưới nhà, đương nhiên, không hề che giấu sự khinh thường.             
Nhà họ Quan ở lầu 4. Quan Thục Di vốn sẵn tính lười, cho nên, chỉ cần là một tầng lầu, nếu có thể thì nàng lập tức giản đơn việc đi lên đi xuống theo đúng chính sách tiết kiệm sức lực là trên hết. Quầy hoa quả tạp hoá của Tần bà nội ở lầu một. Bình thường Quan Thục Di lười leo lầu, nàng chỉ việc gửi đồ ở nhà Tần bà nội. Hơn nữa, nàng thích ăn táo mới, quả táo phải ngon mắt, nhất là phải vừa chín tới.
Ăn táo mỗi ngày thành nghiện, đã đạt đến cảnh giới chai mặt ghi sổ nợ.             
“Tôi biết anh, Tần Tri, đào than đá.”
Đây là ấn tượng đầu tiên Quan Thục Di tặng cho Tần Tri: Quá tùy tiện, nói không suy nghĩ, dáng dấp bình thường. Tố chất…… Cũng bình thường.
Tần Tri từng bước lê tới, vuốt ve mấy quả táo, thỉnh thoảng lại lấy ra một trái đưa lên mũi hít.             
Quan Thục Di lần đầu tiên nhìn thấy cách chọn táo như vậy, nàng tò mò nhìn cái giò bó thạch cao của " què ca ca ". Trong lòng thầm đánh giá: Quả là đáng tiếc, chắc là cả năm làm việc ở đáy mỏ than không thấy mặt trời, da mặt trắng trẻo, hao hao chúa cứu thế. Bề ngoài thật sự đẹp trai khó cưỡng, mái tóc đen ngắn, thẳng, rất mềm mại, lông mi dài cong, mắt không lớn nhưng rất đẹp, còn…… Miệng…… hơi nhỏ, môi hơi bạc. Mẹ nàng nói, đàn ông môi bạc không phải người chung tình.
Phì! Tự phỉ nhổ chính mình, miệng anh ta với nàng có quan hệ quái gì.             
Người này cầm quả táo ngửi cái gì vậy? Cứ như vậy mà chọn táo sao? Có tin được không hả trời? Quan Thục Di thấy người này…… Ừ, hơi biến thái.
Trên thế giới này có trăm ngàn thứ nghề, kỹ sư hóa chất, dược sĩ, kỹ sư sinh vật học, công an, kỹ sư địa chất, bác sỹ y khoa; Nghề làm vườn, bảo vệ thực vật, trà học, lâm học, lâm viên, thiết kế thời trang, nông nghiệp tài nguyên, thuỷ sản học, hải dương ngư nghiệp học, vân vân mây mây ……             
Nói về nghề nghiệp, đợi chút, Tần Tri cũng không phải giỏi giang, anh là một người có bệnh, nói rõ hơn, người này bị bệnh mù màu, hơn nữa mù màu rất nghiêm trọng.
Bởi vì anh mắc bệnh mù màu, nên từ nhỏ đã hơi khác người. Anh không nhận biết được màu sắc, cũng chẳng bao giờ cảm thấy vui vẻ, điều này hơi bất thường. Trước năm sáu tuổi, Tần Tri không được gọi là Tần Tri, còn gọi là gì anh đã quên. Nhưng anh nhớ rõ mình thích trốn ở một góc phòng chơi một mình, tính tình cũng rất cáu bẳn, rất nhát gan…… Những khi có người tiếp cận, anh phản ứng rất dữ dội, thường là cắn luôn người đó.             
Có một ngày, một người phụ nữ gọi là mẹ mang anh đến trạm xe lửa, Tần Tri rất hào hứng, nhưng không biết cách biểu lộ ra ngoài. Sau đó…… Anh đã bị đưa đến nhà Tần nãi nãi, ngôi nhà ấy trước đây đã bừa bộn những sọt trái cây.
Một đứa trẻ năm sáu tuổi, trí nhớ còn mơ hồ, mặc kệ chuyện đó với Tần Tri có thương tổn nhiều thế nào, nhưng ít ra anh thấy quá trình anh trưởng thành không tệ, vận may cũng rất tốt, bởi vì với Tần bà nội, tài sản quý giá nhất chính là anh. Cho nên, Tần Tri quên mọi chuyện rất nhanh, chỉ nhớ rõ một điều: Anh không phải là con cái trong gia đình này.             
Vốn Tần bà nội có một đứa con trai, nhưng chưa kịp trưởng thành đã bị ông trời lấy đi. Không lâu sau đó trời cao quăng Tần Tri đến nhà dì bán táo. Tần bà nội coi Tần Tri là đứa con mình vừa bị trời lấy mất, nuôi nấng anh lớn lên với mục đích rất đơn thuần: Chỉ mong sau khi hai vợ chồng qua đời, ngày lễ ngày tết có thể được cúng bái vài nén nhang, đốt cho vài xấp tiền âm phủ. Chính vì vậy, cái gì gọi là bệnh mù màu, Tần bà nội và Tần ông nội tuyệt nhiên không để ý, cũng vì Tần Tri nhận biết trái cây ngon rất giỏi, so với người bán chuyên nghiệp còn giỏi hơn vài phần.             
Ông trời đóng một cánh cửa, chắc chắn sẽ mở ra một cánh cửa khác. Tần Tri không nhìn thấy màu sắc quả táo, nhưng anh có thể từ khứu giác vô cùng minh mẫn nhận ra quả táo ngon nhất giữa muôn vàn quả táo.
Quan Thục Di thương cảm nhìn con người đáng thương Tần Tri, đầu óc đầy tư tưởng kỳ quái của nàng đã nhớ lại vài câu chuyện ngày xửa ngày xưa……
Chuyện xưa thứ nhất: Người thợ mỏ cần cù Tần Tri đang vất vả vác bao than, đột nhiên có người la to: “Lún!” Tần Tri anh dũng đẩy người thợ bên cạnh ra xa. Trong nháy mắt hàng trăm khối than nặng rơi xuống, người thợ mỏ đáng thương bất tỉnh nhân sự tại chỗ.             
Chuyện xưa thứ hai: Nhạc nền:[ Bài ca người thợ mỏ than]. Người thợ mỏ cần cù Tần Tri trong tiếng ca vui cất tiếng hô to: “Đội trưởng!!!!” Anh chạy đến trước mặt lão đội trưởng cầm tay ông nói: “Đội trưởng, tổ quốc cần than, đèn đuốc ngàn nhà vạn cửa cần nhờ những người thợ mỏ chúng ta lao động mà có, tuy rằng tôi đã đào xong ba chuyến, nhưng vẫn dốc lòng ở tiền phương, cho tôi đăng ký thêm một chuyến nữa!! A! A!” Đội trưởng rơi lệ đầy mặt, cầm tay anh thống thiết: “Tiểu Tần, con thật sự là đứa con ngoan của Đảng!”             
Tần Tri vừa xuống hầm, phát sinh sự cố sụp hầm, anh dũng đẩy người thợ bên cạnh ra xa. Trong nháy mắt hàng trăm khối than nặng rơi xuống, người thợ mỏ đáng thương bất tỉnh nhân sự tại chỗ.
Lão đội trưởng rơi lệ đầy mặt, ôm Tần Tri, Tần Tri run run vô lực, khẽ động hai hàng mi: “Đây là tiền công lao động cuối cùng của tôi!!! A!!”             
Chuyện xưa thứ ba: Giám đốc công ty tư nhân than đá tàn ác vung roi da: “Chát! Chát! Chát!”, chỉ vào người thợ mỏ đã ba ngày ba đêm ở đáy hầm đang ngồi ngây ngốc, quát lên: “Tiểu tử, hôm nay là ngày ba mươi…… Ngươi không xuống cũng phải xuống, không xong cũng phải xuống!” Cứ như vậy, Tiểu Tần đáng thương ăn giao thừa ở mỏ than, vừa mới đi xuống thì phát sinh sự cố sụp hầm, anh dũng đẩy người thợ bên cạnh ra xa. Trong nháy mắt hàng trăm khối than nặng rơi xuống, người thợ mỏ đáng thương bất tỉnh nhân sự tại chỗ.             
Đột nhiên một cánh tay đưa đến, Quan Thục Di nhảy dựng, nàng “A!” một tiếng, kết thúc những tư tưởng quái dị. Cô gái nhỏ này, từ nhỏ đã vậy, thế giới tinh thần phong phú đến quá sức tưởng tượng……
Tần Tri đã chọn xong táo, cho vào bọc cho con nhóc ngờ nghệch trước mặt, nghe tiếng la hoảng “A!”, lập tức xác định cô gái này tuy gương mặt không còn trẻ lắm, nhưng tuyệt đối không phải người thông minh, nhanh chóng quyết định dứt khoát, dự định trước nhất, nếu đứa nhỏ này đưa tiền, anh cũng không lấy của " nó ", tội nghiệp!             
“Cám ơn.” Quan Thục Di nhận giỏ táo, đem đôi dép lê đặt vào bàn thu ngân như thường lệ, sắc mặt đỏ lên, xoay người bước đi.
Đây là lần đầu tiên gặp mặt của Tần Tri và Quan Thục Di, hiển nhiên ấn tượng với cả hai bên đều không tốt.             
Tần Tri gian nan lết lại ghế nằm, cầm gối che mặt, vừa định ngủ thêm chút nữa, Tần bà nội đã về nhà, tay còn xách theo cặp lồng cơm.             
“Khuông Khuông (khuông: Sọt vuông), dậy ăn sáng.” Tần bà nội đổ cháo " bát bảo " ra chén, lấy một cái bánh bao trong lồng, mỉm cười nâng cháu dậy.
Ngày đầu tiên đến Tần gia, Tần Tri được Tần bà nội ôm ra từ sọt táo, nên bà đặt cho anh nhũ danh “Khuông Khuông” luôn.
“Để con…… Ngủ.” Tần Tri nắm chăn, đói cũng không muốn ngồi dậy.             
“Vậy bà nội chờ con, tỉnh ngủ thì ăn.” Tần bà nội không gọi anh nữa, bà ngồi bên cạnh Tần Tri, phe phẩy cây đuổi ruồi, thi thoảng lẩm bẩm mấy chuyện linh tinh.
“Quả Quả tới rồi sao…… Lại đi sai giầy nữa…… Luật sư đó nói thế nào nhỉ, chân cháu, đồng cỏ có thể đền tiền sao? Quả Quả lại để dép lên bàn nữa rồi…… Lão già kia một ván cờ cũng không biết đánh mà…… Lát ông ấy về con nói với ổng đi…”             
Trên cây, ve sầu bắt đầu những tiếng râm ran gọi hè sớm……
Không khí đặt trưng của tiệm tạp hoá làm nỗi bất an của Tần Tri nhanh chóng tiêu tan. Về nhà quả thật là tốt, cứ an tâm ngây ngốc trong nhà, mọi thứ sẽ sớm đi vào quên lãng.             
Theo thời gian……
Tần Tri thoải mái ngủ thẳng giấc đến 11 giờ rưỡi. Sau đó, anh uể oải đứng lên, chống nạng đi đánh răng, rửa mặt, tắm táp, anh thích sạch sẽ.
Tần bà nội đã bưng cơm trưa lên bàn, nhắc đi nhắc lại: “Điểm tâm, cơm trưa ăn với nhà, nhịn luôn không tốt cho sức khỏe. Ở bên ngoài không ai chăm sóc nên lười biếng ăn uống, về nhà cũng vậy, tuổi trẻ nên sống không có điều độ gì hết……”
Bà lão lải nhải thì anh không thoát nổi số phận bị càu nhàu, bà càng lớn tuổi, càng nói nhiều. Tần Tri mỉm cười, đặt lồng cơm buổi sáng qua một bên, ngồi xuống ăn cơm.             
“Giữa trưa mà vẫn điện thoại. Con xem là ai?” Tần bà nội đưa di động cho anh, quay ra cửa nói chuyện nhà cửa với mấy bà bạn già. Âm thanh chuyện trò của mấy bà lão mơ hồ truyền đến, chuyện Tần Tri bị thương ở chân, đã lan truyền khắp con phố nhỏ.
“Ai…… Thật là tội nghiệp, nằm trong hố tới ba giờ mới được phát hiện……” Tiếng suýt xoa của Tần bà nội vọng vào.
Trong lòng Tần Tri bất giác ấm lên, anh cầm điện thoại nhấn vài nút.             
Hơn một trăm hai mươi cuộc gọi bị nhỡ, đa số đều từ Lang Ngưng và Chương Nam Chính, và vô số tin nhắn, bộ nhớ điện thoại sắp đầy.
Tần Tri buông đũa, mở hộp thư đọc một tin. Lang Ngưng, bạn gái cũ của anh,
“Em rất thất vọng! Anh cứ vậy lẳng lặng bỏ đi mà không nói với em một tiếng? Chúng ta không còn yêu nhau nữa, nhưng tốt xấu thế nào cũng từng có một đoạn tình cảm, sao anh có thể hẹp hòi đến vậy? Chuyện gì anh không thể khai? Em không thể tin anh lại nói với người ta như vậy? Hy vọng anh có thể giải thích.”
Tần Tri mỉm cười. Việc anh bị mợ Lang Ngưng làm trò, đứng tên khống mấy chục căn chung cư, bây giờ cô vẫn chưa biết, nhưng không sớm thì muộn, thế nào cô cũng biết, anh giải thích nhiều cũng vô dụng. Hơn nữa, nhìn cô và Chương Nam Chính anh anh em em, đi ra đi vào trước mặt, anh không thể như không có chuyện gì. Anh không phải thánh nhân.             
Tin nhắn của Chương Nam Chính thì đại thể là tỏ vẻ có lỗi vì sự việc thành ra như vậy, là người bạn tốt nhất của Tần Tri, anh ta thấy ngại với Tần Tri. Tần Tri có thể đến công ty anh ta làm việc, anh em thân thiết như xưa. Việc Tần Tri tham ô, anh ta không tin.
Nghe ra thật rộng lượng, nhưng Tần Tri cảm thấy không có gì phải tự hổ thẹn mà đi giải thích. Anh bị bệnh mù màu, ước mơ về một mái gia đình mãi mãi sẽ không thành hiện thực. Với chứng bệnh của anh và nguy cơ di truyền cho con cái, lựa chọn sống một mình có vẻ là tốt nhất, Lang Ngưng thích trẻ con, cá tính lại ngoài cứng trong mềm, sống rất tinh tế, nếu không có con……Rất khó để nói sau này cô có hối hận hay không. Cho nên, Tần Tri không trách cô.             
Không trách được! Là anh tự làm tự chịu, ai cũng coi là bạn, bị người ta đâm một nhát ngay lưng, lúc đó mới biết mình bị đâm, không có thủ đoạn phản kháng thì đành thúc thủ. Có trách thì trách anh đúng là ngu xuẩn.
Tần Tri mở hết hộp thư, một cái tên ngoài ý muốn đập vào mắt anh.
Thi Hạo Khánh? Sao có thể là ông ta? Đối thủ của anh, công ty ông ta đấu đá với công ty anh đã nhiều năm. Tần Tri tò mò, lập tức gọi cho ông ta.             
“Tần Tri?”
“Là tôi, ông khỏe không, chủ tịch Thi, đã lâu không gặp?”
“Tôi vẫn khỏe, chỉ có cậu còn bệnh dài dài, nhà họ Lang đã úp mở, ai nhận cậu thì họ sẽ đối phó với người đó. Cậu bây giờ không chốn dung thân rồi.”             
“Ông nói chuyện vẫn cay nghiệt như xưa.”
“Tôi không thích khách sáo, thẳng thắn tốt hơn. Thuộc hạ làm việc nhiều năm cho tôi, dù là bảo vệ, tôi cũng không tàn nhẫn đến mức tiền lương không đưa một cắc đã đá ra ngoài. Ba mươi vạn bồi thường cho cậu cũng chưa phải là nhiều, Người ở Lang thị mắt mù hết cả, nhưng tôi rất vui khi thấy cậu thê thảm như vậy.”
“Ông gọi điện thoại để giễu cợt tôi?”             
“Làm sao có thể, nghe tin cậu bị đuổi việc, tôi đã nghĩ đến việc sẽ thu nhận cậu. Tần Tri, năng lực của cậu người khác không biết, cũng vì cá tính của cậu. Như vậy: Điều kiện tùy cậu chọn lựa, muốn đến thì đến, hiện tại tôi không bắt buộc. Ba tháng sau, toàn thế giới sẽ biết Tần Tri cậu đáng giá bao nhiêu tiền. Đến lúc đó hãy chính thức bước vào công ty của tôi, thế nào? Tôi chỉ cần một câu “sẽ suy nghĩ” của cậu.”
Tần Tri mỉm cười. Quả thực, chỉ cần là người ngoài, chắc chắn sẽ cho rằng anh giận dữ quá nên mới bỏ đi, sau đó không ngừng nhìn anh mà châm biếm.             
“Trong thời gian này tôi không định đi làm, chủ tịch Thi.”
“Không sao, tôi có thể chờ. Tần Tri, thời điểm cậu quyết định, hãy nhớ, người đưa than cho cậu sưởi ấm trong ngày tuyết rơi là Thi Hạo Khánh, không phải Chương Nam Chính, càng không phải Lang thị.”
“Đương nhiên không phải là bọn họ.”             
“Vì một người đàn bà, đáng sao? Nếu cậu muốn, cô em vợ của ta giới thiệu cho cậu, khí chất của cô ấy so với Lãng Ngưng không hề thua kém, còn hơn gấp trăm lần, ít nhất sẽ không đánh bài nhu nhược, càng không làm chuyện đáng xấu hổ ……”
“Ông vẫn nói chuyện thẳng thừng như vậy, sợ là không tốt.”             
“Kiếm được tiền của tôi thì phải chịu được cái “không tốt” của tôi, trên đời không có loại bánh nào từ trên trời tự rơi xuống.”
“Nhân viên của ông phụng sự vì tiền, trả giá bằng lao động, nhân quyền, ba thứ này bằng nhau, chủ tịch Thi.”
“Ha ha, vẫn ông cụ non!”
“Ông cũng vậy.”             
“Được, đây là của số điện thoại riêng của tôi. Tôi biết, về những con số, cậu chỉ nhìn một lần sẽ không quên.”
“Dĩ nhiên, miếng cơm của tôi nhờ mỗi khả năng này.”
“Tôi chờ tin tức của cậu.”
“Vâng.”             
Tần Tri buông điện thoại, rút pin ra, quăng vào một chiếc ghế cũ không còn sử dụng. Anh còn chưa đến mức điên, trong những ngày tháng nhàn nhã này, không tìm việc làm thì sao? Thi Hạo Khánh cho rằng anh thực sự đã cùng đường mạt lộ?
Trong TV, giọng nam diễn viên kịch nói truyền ra, sau một lúc dài dòng đẩy đưa thì đại ý nghĩa là: Quân Kim xâm phạm Giang Nam. Tống Kim đại chiến. Binh mã Tống bị quân Kim vây khốn ở núi Ngưu Đầu. Quân Kim dựa vào cảnh núi non hiểm yếu bố trí ròng rọc sắt làm cạm bẫy, ngăn chặn binh Tống lên núi. Nhạc Phi sai Cao Sủng gác đại kỳ (cờ lớn) cho quân Tống. Khi giao chiến, Cao Bàng gặp bất lợi, xông ra trợ chiến, quân Kim đại bại. Cao Sủng thừa thắng xông lên. Ngột Truật lấy ròng rọc ngăn trở. Cao Bàng quên mình, liên tục hạ mười một lượng ròng rọc, kiệt sức, bị ròng rọc thứ mười hai đè chết. Ròng rọc của Quân Kim bị phá, ngăn không được binh Tống, hốt hoảng bỏ chạy, Nhạc Phi toàn thắng, giải nguy cho núi Ngưu Đầu.             
Tần Tri không phải Cao Bàng, anh chỉ có thể chọn làm ròng rọc, nhưng anh không muốn.
Khi còn trẻ tham công tiếc việc, hy vọng được khen thưởng, cũng khát vọng được khẳng định. Tần Tri cần sự khẳng định, nhưng không muốn tự tìm cái chết. Trên thế gian này, kiếm nhiều tiền không phải không thể, nhưng anh thật sự muốn lui về hậu trường, lặng lẽ sống. Anh đi nhiều năm mà không thỏa ý, bây giờ vừa đúng lúc, có số vốn tích cóp ban đầu chưa cần lo vấn đề tiền bạc. Những ngày còn lại, sống ở vùng đất miền Nam bình yên vui vẻ này, làm thợ mỏ cũng chẳng sao.             
Tần bà nội đang nói với láng giềng chuyện cháu trai trợt chân té lọt hố gãy chân mà bên kia không bồi thường thì bên đường, một chiếc xe hơi màu đen đỗ lại, trên xe bước xuống một người đàn ông trạc bốn mươi, quần áo chỉnh tề. Bà biết người này, Khuông Khuông cháu bà nói ông ta là luật sư.
Luật sư Trần nhìn về mấy người đàn bà ngồi trước cửa nhà, mỉm cười, nghiêng người chào rồi bước lại gần.             
“Luật sư đến chơi?” Tần bà nội chào lớn tiếng, tựa hồ nhà bà có luật sự đến là chuyện rất vinh dự: Tần gia có quen biết với những người làm bên tòa án, một phần cũng muốn mọi người chú ý.
“Đúng vậy, Tần bà nội. Tần tiên sinh có nhà không ạ?” Luật sư Trần lễ độ đứng ngay cửa chứ không bước vào.
“Có, thật tội nghiệp. Ở nhà mà không làm được gì, chắc còn lâu mới đi lại như bình thường được.” Tần bà nội đưa luật sư Trần vào nhà, miệng vừa than thở vừa nhiệt tình gọt trái cây, láng giềng bên cạnh cũng phụ họa không ngừng, xuýt xoa đồng tình.             
Tần Tri ngồi trên sô pha cũ, cười cười nhìn ông luật sư được đón tiếp nhiệt tình quá mức cần thiết.
“Ôi, anh đừng cười nữa.” Luật sư Trần buông miếng dưa hấu thứ năm, cười nhăn nhó nhìn Tần bà nội đi ra, bắt đầu từ lúc về nhà Tần Tri làm việc với anh, mỗi lần ông đến đều bị hoa quả nhà họ Tần làm cho chết khiếp.             
“Ừ, bọn họ nói thế nào?” Tần Tri lật tư liệu.
Rút miếng khăn ướt trên bàn, luật sư Trần nhìn tập tài liệu, hơi do dự, sau đó vẫn đưa lên miệng lau, chậm rãi nói: “Theo ý tổng giám đốc, chỉ cần anh trở về, chuyện cũ có thể bỏ qua. Lãng thị sẽ rút đơn kiện.”             
Tần Tri đặt miếng dưa lên bàn, thản nhiên lau tay, “Bọn họ muốn thì cứ việc kiện, tôi không bận tâm.”
“Ông chủ tịch muốn gặp anh.” Luật sư Trần hỏi một cách cẩn thận.
“Không muốn.” Tần Tri dựa vào sô pha, khép mắt.             
“Tôi nghĩ ông ấy không tức giận đâu.” Luật sư Trần nói đùa. Nhiều năm làm việc với Tần Tri, ông hiểu anh nhiều hơn những người khác, một ông chủ, cũng là một người bạn tốt.
“Cứ để họ kiện, tài liệu tôi đều đã đưa cho anh, nhìn là có thể đoán được, chú ý một chút để chuẩn bị tốt là xong. Anh cứ việc thù tiếp bọn họ chơi đùa, cứ chơi đến khi mọi chuyện chấm dứt thì thôi. Sau này, bất kể là người Lang thị, người của Chương Nam Chính, hoặc bất cứ ai liên quan, cứ trực tiếp cự tuyệt giúp tôi. Hơn nữa, anh việc gì cũng không biết mà, đúng không?” Tần Tri mở mắt, cười tủm tỉm nhìn luật sư Trần.             
Luật sư Trần cũng mỉm cười: “Đương nhiên, tôi chỉ là một luật sư nhỏ, đương nhiên cái gì cũng không biết. Nhưng còn anh, sau này có tính toán gì không? Ba tháng sau, người ở Hành Dương đến tìm, đến lúc đó giá trị của anh sẽ tăng lên ngàn lần, tôi còn phải trông cậy vào anh trong nửa đời sau.”
“Nếu tôi nói tôi vẫn chưa dự tính gì, anh có tin không?” Tần Tri cười cười.
“Tôi tin! Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây. Có việc gì khác tôi sẽ liên hệ sau, đây là di động mới của anh.” Ông luật sư cầm lấy tài liệu, đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đứng lên.             
Như nghe được những tiếng nói khe khẽ đang truyền đến, tiếng nói trầm tĩnh của ông chậm rãi vang lên.
“Đây là số tiền bồi thường của người chủ sở hữu đồng cỏ, tôi đã nhận giúp anh. Anh cầm lấy mà đưa cho Tần nãi nãi.”
“Bao nhiêu?”
“Năm vạn.”             
“Nhiều vậy sao?”
“Không nhiều, chỗ nguy hiểm mà họ không đặt rào an toàn, tôi còn muốn yêu cầu bồi thường năm mươi vạn.”
Trước cửa tiệm hoa quả và tạp hoá vang lên những tiếng ồn ào thèm muốn, suýt xoa về chuyện Tần Tri gặp sự cố nhưng lại nhận được “một chuyện tốt”             
Tần Tri buồn chán đổi kênh TV, tiền luật sư Trần đưa là tiền của anh, chủ trại cỏ một xu cũng chưa bồi thường, người ta đã đặt một biển báo rất lớn cảnh cáo người lên núi: “Dừng ở đây, phía trước nguy hiểm.”
Nhưng Tần Tri không nhìn được biển cảnh báo, vì anh mắc bệnh mù màu.             
Hết chương 2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui