Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Tần Tri sốt cao sau trận mưa lớn, cơn sốt ập tới ngay đêm đó. Trong lúc này, Quan gia đang ăn sườn dê.                                       

Quan ba ba loại sườn gì cũng không ăn, mải mê ngồi nói chuyện, mặc kệ đĩa thịt đỏ hồng nhìn thật bắt mắt.

“Miếng này ngon, có mỡ có thịt, ông xã, ăn này.” Quan mẹ đặt một miếng sườn vào chén Quan ba ba, Quan ba ba chỉ thích ăn thịt, không thích ăn xương. Quan mẹ phụ trách ăn món sườn cho cả nhà.                             

“Mẹ, cho con hai trăm đồng.” Em trai Quan Thục Di, Quan Ninh Tuấn vươn bàn tay bóng nhẫy.

Quan mẹ cầm cây tăm xỉa răng, không ngẩng đầu: “Không cho, tuần trước vừa cho mày hai trăm rồi.”

Quan Ninh Tuấn kêu lên: “Mẹ, con học đại học, phải hoạt động xã hội!”                             

“Rồi sao? Mày học đại học rồi làm sao, học đại học không tốn tiền à? Mày đại học tiền tiêu như nước, sao không nhìn người mẹ tội nghiệp của mày? Chị mày học đại học, một tuần còn chưa đến hai trăm!”

“Bạn con đi học một ngày được hai trăm!”

“Mẹ nó làm nghề in tiền, ba mày là thu đồng nát!”                             

Quan ba ba ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Quan mẹ: “Công ty tái sinh vật tư.”

“A, đúng, ba con mở công ty, một ngày cũng chưa tới hai trăm, đúng rồi…… Ông xã, tiền đâu? Hôm nay chưa giao sổ sách!”

Quan ba ba mặt không chút thay đổi, chỉ áo khoác, Quan mẹ rửa tay, đi qua móc túi quần chồng lấy ra một nắm tiền, ngoài tiền giấy lớn còn vài tờ lẻ, lẫn thêm mấy đồng xu. Quan mẹ đếm tiền lớn một lần, quay đầu chất vấn Quan ba ba: “Thiếu hai trăm.”                             

“Thua!” Quan ba ba giơ tay cam chịu.

Quan mẹ gật đầu, gom tiền lẻ lại, bổ sung hai tờ tiền mệnh giá lớn vào. Ông chồng ngây ngốc bên ngoài, muốn có mặt mũi thì phải bù thêm tiền, khoản tiền này có thể chấp nhận. Bình thường Quan mẹ không cho phép xài vào, đây là trường hợp đặc biệt, nếu thua phải báo.                             

“Thua ai?” Quan mẹ nhẹ giọng hỏi.

Quan ba ba nhấc ly trà lên, uống một hơi rồi “hà” một cái: “Lão Tạ.”                             

Quan mẹ cất áo cho Quan ba ba, bắt đầu cùng con dọn dẹp, vừa dọn vừa lảm nhảm. Quan Thục Di hời hợt trả lời, cùng lúc quay sang nháy mắt với em trai.

“Ngày hôm qua mẹ đi làm tóc, có một người họ hàng đi cùng. Tiểu Di, con biết tiệm uốn tóc của ai không? Nhà A Khôn đấy.” Quan mẹ lải nhải.                             

Quan Thục Di lặng lẽ sờ soạng ví tiền, rút hai tờ tiền mặt đưa cho em trai. Cậu ta hôn nàng một cái, cầm quần áo, lặng lẽ lẻn ra cửa.

“Biết, mẹ thương anh ta nhất mà, lúc nào cũng gọi mẹ chị gái, quay sang con cũng “chị gái”. Đúng là biết cách làm loạn quan hệ.” Quan Thục Di dựa vào cửa bếp, oán hận.                             

Quan mẹ rửa chén tiếp tục cà kê: “Người họ hàng kia là một bà già kia quá sức kênh kiệu, mới câu đầu tiên đã cái vùng này làm sao vậy, bà ta công tác mệt mỏi cỡ nào, muốn mua sắm ở thành phố lớn mà…, tức chết…… Đây không phải là thành phố sao. con đoán coi mẹ làm thế nào cho bà ta tức chết? A Khôn nói làm vậy cho bõ tức.”                             

“Làm gì?”

“Đầu tiên mẹ làm bộ hâm mộ một hồi, khen bà ta thật giỏi giang. Sau đó mẹ hỏi bà ta chung cư đang ở rộng bao nhiêu!”

Quan Thục Di bắt đầu gõ nhịp lên cửa.                             

Quan mẹ đắc ý nhấc tạp dề, tao nhã móc lên, hai tay chống nạnh hào hứng: “Bà ta nói làm việc kiệt sức mới mua được bảy mươi mét vuông. Mẹ lập tức nói cho bà ta, nhà chúng ta không lớn, chỉ có bốn căn chung cư nhỏ, mỗi cái hơn trăm mét vuông! Trong thành phố thì sao, ở tỉnh thì sao, chẳng qua người đông hơn thôi? Ở mà như chim trong lồng sắt……”

Quan Thục Di nhìn xuống đất, mặt vô cảm, Quan ba ba nằm trên sô pha bắt đầu dò đài, ngẩng đầu nhìn nàng nháy mắt mấy cái.                             

Quan mẹ cầm điện thoại bắt đầu tán nhảm: “Lão Tạ a, rảnh không? Được…… Kêu thêm vài người nữa đánh mạt chược đi, rồi, đi ngay.”                             Quan Thục Di cúi đầu xuống giường tìm dép lê, nàng đang đi dép của Quan ba ba, còn Quan ba ba thì đi chân đất.

“Mẹ, dép lê của con đâu?” Nàng hỏi.

“Đổi táo ăn rồi.” Quan mẹ nhếch miệng châm chọc, Quan Thục Di le lưỡi, cha nàng đang mải nghe radio.

“Quan Thục Di, xuống lầu trả tiền cho Tần bà nội. Tần bà nội vừa phát tài, cháu bà ấy té gãy chân, được bồi thường năm vạn, năm vạn kia đấy!”                             

Quan mẹ cắn răng rít lên, Quan Thục Di hai mắt sáng ngời nhìn mẹ nàng thay đồ, quay đầu nhìn về phía Quan ba ba, ngọt ngào cười: “Lão Quan, tôi đi báo thù giúp ông.”

Lại quay đầu về phía con gái hét lớn: “Còn không đem dép lê về! Đôi dép đó là mẹ tự tay làm, bên ngoài không có bán đâu! Vừa rồi cho em mày bao nhiêu?”                             

Quan Thục Di giơ hai ngón tay: “Hai trăm.”

Quan mẹ bất đắc dĩ lắc đầu, lại lải nhải: “Cứ nói nuôi con để có người dưỡng già, cái thằng con này, từ lúc sinh ra đến giờ quá sức tốn tiền, đến trường học thì đánh nhau, tốn tiền thuốc men, thi lại thì……”                             

Quan Thục Di chạy trối chết, nhanh như chớp lẩn vào quầy hoa quả dưới lầu……                             

“Tần bà nội.” Quan Thục Di chào Tần bà nội đang đứng ở cửa nhìn quanh quất, Tần bà nội thấy nàng thì như thấy cứu tinh: “Tiểu Di, mẹ con rủ bà đi chơi mạt chược, đúng lúc Tần Tri phát sốt, bác sĩ nói không việc gì, nhưng bà đang chờ truyền nước…”                             

Bà cụ rất thích đánh mạt chược, Quan Thục Di lập tức vỗ ngực cam đoan: “Không có việc gì, giao cho con, truyền nước xong con sẽ rút kim ra cho bà.”

Tần bà nội mừng rỡ, chỉ vào đống táo, lởi xởi: “Muốn ăn bao nhiêu cũng được.”

Quan Thục Di cũng cười sái quai hàm.                             

Tần Tri một tay cầm một quyển sách, tay kia cắm một cây kim. Anh sốt, gần đây hình như không gặp may, đầu tiên là té gãy chân, sau lại mắc mưa phát bệnh. Anh nghe âm thanh nói chuyện bên ngoài đầy vẻ bất đắc dĩ, Tần bà nội đang kêu ca lòng người bạc bẽo, một cái chân chỉ đổi được có năm vạn.

Trận mưa nhỏ dần rồi tạnh, lát sau lại tí tách rơi. Tần bà nội đã ra ngoài. Quan Thục Di cắn một quả táo. Âm thanh nhai rào rạo vọng vào tận buồng trong.                             

“Tôi tự rút kim ra được.” Tần Tri ngẩng đầu nhìn nàng.

Quan Thục Di cười, kéo ghế trông quán, trả lời: “Chờ tôi ăn đủ rồi tôi sẽ về.”

Tần Tri cúi đầu không nói nữa, anh đã hy vọng trong hôm nay sẽ xem xong cuốn sách này, trước đây quá bận rộn, anh không có thời gian thư giãn. Nhưng hiển nhiên đây không phải thời điểm đọc sách, bởi vì âm thanh bên người vang lên rất khủng bố. Anh nhìn cô gái kia cầm một trái táo, một trái, lại một trái… Ăn một lúc hết năm quả táo to, lợi anh bắt đầu cảm thấy tê.                             

Quan Thục Di thỏa mãn gom hột táo, ngồi lên một băng ghế đối diện Tần Tri xem tốc độ nước truyền: “Chảy quá chậm.”

“Chảy nhanh quá không tốt cho tim, cô bận việc thì cứ về đi.” Tần Tri lại nhắc nàng đi.

Quan Thục Di chẳng buồn để ý, nàng đang nhận điện thoại: “A, Sơn Ny Ny, là cậu? Nửa đêm tìm chị vay tiền sao? Tiền – không có, lấy mạng…… Cũng không cho!”

Tần Tri cúi đầu bắt đầu nghe nhạc.                             

“Cái gì, mẹ cậu kết hôn cậu khóc cái gì, ba cậu lấy vợ bao nhiêu năm rồi? Biết…… Phì, bà nội cậu dựa vào cái gì mà đòi quản chuyện nhà cậu, năm đó bọn họ có nuôi nấng mẹ cậu bữa nào không ……”

Tí tách mưa, một luồng hơi lạnh tràn tới, Tần Tri buông sách, nhắm mắt thư giãn. Quan Thục Di lấy một tấm chăn trong phòng ngủ đắp lên người anh, bên tai nàng giắt tai nghe điện thoại, hai tay thoan thoắt dọn dẹp. Ban đầu là giúp bán hàng nhưng cuối cùng kiêm luôn dọn dẹp nhà cửa.

“Cái gì? …… Mình tối thiểu cũng thuộc dạng trung bình khá chứ, mông vừa cong vừa nở!”

Khóe miệng Tần Tri lơ đãng nhếch lên.                             

……………………….

“Mẹ Thâm à, loại băng vệ sinh này không tốt, mua loại bông tự nhiên đi, tốt hơn…… Rồi, không mang tiền để cháu ghi sổ, sổ đâu rồi? Nút chai (theo bản convert: Xuyên trụ trụ – nút chai hình trụ), sổ ghi nợ nhà anh đâu?” Quan Thục Di quay đầu hỏi Tần Tri.

Tần Tri sửng sốt, Nút chai, kêu ai đây?

“A, đây rồi. Tìm được rồi, anh ngủ tiếp đi.”                             

Tần Tri trừng mắt, không ngừng suy nghĩ về cái tên “Nút chai”, Quan Thục Di thả điện thoại, xuống bếp, một lát sau những âm thanh lách cách vang lên, nàng bưng một chén canh đến chỗ Tần Tri, nhanh nhẹn rút kim. Tần Tri ngẩng đầu, vừa rồi không để ý, hóa ra đã truyền nước xong.

“Còn hơi nóng, bị cảm mạo trong người khó chịu, canh cải củ làm mát, anh uống đi, toát mồ hôi được mới khỏe. Nút chai, tôi phải về nhà. Tôi giúp anh kéo cửa, anh uống canh rồi ngủ đi, Tần bà nội và mẹ tôi chắc phải sáng mai mới về.”

Quan Thục Di đứng lên, dọn dẹp cửa hàng, kéo cửa, rời đi……                             

Tần Tri nhìn cửa, bên ngoài lại truyền đến một tiếng “ầm”, Quan Thục Di lại vào, cầm dép lê trên bàn: “Nút chai, tôi quên lấy dép, anh uống canh đi. Nhớ nhé!”

Lại hấp tấp rời đi.

Nút chai? Rốt cuộc là gọi ai vậy? Tần Tri sững sờ suy nghĩ, vừa về quê nên ra vẻ không thèm để ý, thực ra tâm trạng tịch mịch đã tốt hơn rất nhiều. Kỳ lạ?                             

Di động đầu giường rung lên, màn hình cũng không ngừng nhấp nháy, Tần Tri xem số rồi nhận cuộc gọi.

“Có việc gì vậy?”

“Ừ, Lang Ngưng vừa đến, khóc một hồi rồi mới đi, cô ấy nói hai người vẫn là bạn bè, tin tưởng anh vô tội, tình nguyện đền tiền cho anh, nhưng nhà cô ấy trách mắng. Bây giờ cô ấy cảm thấy bị áp lực rất lớn.”

“Không phải cô ấy đã có người an ủi rồi sao?”                             

“Sợ là người kia đang bề bộn công việc. Anh cho là ai cũng giống anh, người yêu đúng chuẩn nhị thập tứ hiếu à?”

“…… Châm chọc tôi sao?”

“Không đâu. Cô ấy nhờ tôi hỏi anh, hộ chiếu xuất ngoại của cô ấy ở đâu?”

“Ngăn kéo dưới tủ quần áo trong phòng ngủ của cô ấy.”                             

“…… Anh chắc chắn?”

“Ừ.”

Luật sư Trần im lặng một lúc, hỏi thẳng: “Anh vẫn yêu cô ấy?”

Tần Tri nhìn bát canh cải. Ngoại trừ bà nội, đây là lần đầu tiên có người nấu canh cho anh ăn. Anh bưng chén lên uống một hơi.                             

Mặn quá! Nhưng cũng thật ấm áp……

“Anh làm sao vậy?” Luật sư Trần lại hỏi.

“À, ăn canh, anh nói xem, tôi có yêu Lang Ngưng không?”

“Xin lỗi, hỏi chơi thôi.”                             

“Không sao! Tôi và Lang Ngưng chia tay, cũng không hoàn toàn vì cô ấy sai lầm, yêu nhau nhiều năm, đương nhiên tình cảm không phải nói hết là xong. Cô ấy là người rất mạnh miệng, cũng không phải là người xấu, chỉ vì yếu đuối thôi.”

Luật sư Trần cười vài tiếng: “À, quen biết nhiều năm như vậy, tôi quên mất bệnh cũ của anh. Anh đương nhiên sẽ không nói xấu cô ấy. Vậy… ba mươi vạn đó phải làm sao?”                             

Tần Tri tựa gối, khóe miệng bất giác giật nhẹ, trả lời: “Dùng tiền công tác, tuy tôi không còn liên quan nhưng cũng không thể bán đứng người khác. Dù sao làm tình báo cũng phải ngồi tù. Anh lấy tiền của tôi bù vào. Làm việc phải có đầu có đuôi.”

“Chưa thấy qua người như anh, đã để người ta đi, còn đền thêm tiền. Tần Tri, không biết anh ngu ngốc hay khờ dại nữa. Được rồi, sáng mai tôi sẽ qua giúp anh quyết toán. Cái này phải tính là vô địch tham ô.”                             

Tần Tri mỉm cười: “Hợp đồng kia giá trị bao nhiêu, bên ấy chắc đã tính cả rồi. Ba tháng nữa, Lang thị muốn mua lại, sẽ không còn giá ba mươi vạn. Ngu? Chưa biết là ai ngu đâu. Luật sư Trần, nếu có việc anh cứ xử lý, không có việc gì đừng gọi cho tôi.”

Luật sư Trần còn muốn nói thêm nhưng Tần Tri đã cúp điện thoại. Anh không muốn nghe. Ở Lang thị dốc hết sức bao nhiêu năm, tất cả đều vì Lang Ngưng. Đến giờ, anh vẫn không thể căm hận người phụ nữ ấy, bởi vì cô là người đầu tiên nói với anh: “Em sẽ là đôi mắt của anh, em sẽ thay anh nhìn tất cả màu sắc trên thế giới này…”.

Nhưng cũng chính cô khóc rưng rức, nhìn anh thổn thức: “Xin lỗi anh! Em biết, có nói bao nhiêu nữa thì đây cũng là sai lầm của em. Nhưng em không thể sinh một đứa trẻ chỉ có thể nhìn thấy hai màu đen trắng.”                             

Cô luôn lãng mạn, đáng yêu như vậy. Cô lúc nào cũng trong sáng, thanh thuần, kể cả khi nói những lời cay nghiệt hôm ấy. Cô đã từng là cả thế giới của anh…

Tần Tri không phải thánh nhân, anh yêu cô, anh yêu người đã mang đến cho anh sự ấm áp và tặng anh toàn bộ màu sắc trên thế gian này. Anh từng nghĩ rằng anh không thể sống mà không có Lang Ngưng, nhưng bây giờ…… Yêu cầu của anh dường như quá xa xỉ. Lang Ngưng chỉ xứng với hoàng tử, còn anh, nhiều nhất chỉ là một kẻ hèn kém.                             

Tần Tri ngồi trên ghế, kéo rèm cửa sổ, nhìn những ánh đèn đường. Trong mũi, mùi canh củ cải khe khẽ thoảng qua, từ cửa sổ vọng tới âm thanh dập những tấm bài mạt chược.

Đêm nay, Tần Tri biết anh không thể ngủ. Anh đau! Nỗi đau từ trái tim lan đến từng tế bào, rạn vỡ vì nỗi thống khổ không cách nào hình dung. Yêu và tổn thương đều đã trở thành những từ ngữ thô thiển. Chia tay Lang Ngưng, anh như người bị thương chảy máu đầm đìa.                             

Không thể chữa khỏi……

Hết chương 4


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui