Một sân viện vắng vẻ, vài tên hán tử hắc y nhân ngồi vây quanh bàn tròn.
Trên bàn bày mở một tấm bản đồ, một người trong đó chỉ vào tấm bản đồ rồi nói:
- Đây là Nhữ Dương vương phủ.
- Cẩu tặc Nhữ Dương vương cả ngày trốn trong vương phủ, nếu huynh đệ chúng ta liều mạng tấn công vào vương phủ, sẽ không thể qua mắt hoàng đế Đại Minh, năm vạn binh mã của Tư đại thống lĩnh sẽ phái người bao vây diệt trừ chúng ta, trên bản đồ vương phủ có hơn một trăm gian phòng, ai biết cẩu tặc Nhữ Dương vương trốn ở góc nào?
- Nhữ Dương vương xuất chinh sẽ chấp chưởng binh quyền, nhưng hắn cũng phải làm theo luật lệ của Đại Minh đế quốc, kế thừa tước vị vương gia, sau khi hồi kinh sẽ giao binh quyền, thị vệ vương phủ chỉ để hù dọa bá tánh tầm thường, so với huynh đệ chúng ta còn kém xa. Nhữ Dương vương có bản lĩnh trên chiến trường, còn võ công thì không đủ dùng, một tay ta cũng có thể bóp chết hắn.
- Ngươi nói này nọ có ích lợi gì? Cẩu tặc Nhữ Dương vương là rùa đen rụt cổ, ngươi có thể tóm được hắn? Có thể bóp chết hắn? Người Đại Minh rất giảo hoạt giả dối, cách kinh thành không xa còn có Tây Sơn doanh, lần này chúng ta lẻn vào đế đô, một là vì báo thù năm đó Nhữ Dương vương ở trên chiến trường lừa gạt giết hơn mười vạn huynh đệ của chúng ta, hai là vì thiếu chủ cần phải lấy được phương thuốc chữa trị bệnh thiên hoa.
- Đại ca, ta nghe nói Nam Chiếu Nhiếp Chính vương cũng đến đế đô, chúng ta cùng Nam Chiếu giống nhau đêu e ngại thiên hoa.
Tên thủ lĩnh vuốt chòm râu, đã lẻn vào đế đô được vài ngày, đến tận bây giờ cũng không có một chút phương pháp hành động:
- Phái người đi hỏi thăm đã có tin tức chưa?
- Nếu Không phải vì muốn thuận lợi vào đế đô, huynh đệ chúng ta cũng không cằn hoá trang thành thương nhân, giọng người Man Di khác tiếng nói Đại Minh để quốc, vừa mở miệng nhất định sẽ bị lộ, sai người hỏi thăm cũng phải thật cẩn thận, chỉ có Tiểu Lục Tử thông minh cơ trí nhất đã tự đi hỏi thăm tin tức, bây giờ còn không có động tĩnh, chờ đợi muốn nghẹn thở.
"Thùng, thùng, thùng"
Tiếng đập cửa có tiết tấu vang lên:
- Là tiểu lục tử.
Tên hán tử canh cửa mở cửa ra, một thiếu niên dáng người so với bọn hắn thì thấp bé hơn một chút, linh hoạt tiến vào.
- Chư vị ca ca.
Một bàn tay to lớn chụp lên đầu vai thiếu niên, tên thủ lĩnh híp mắt hỏi:
- Có tin tức gì không?
Tên thiếu niên ôm vai:
- Đại ca, nhẹ tay một chút, tiểu đệ không chịu nổi thiết sa chưởng của đại ca đâu.
- ít nói lời vô nghĩa đi, Tiểu Lục Tử nói mau, lão tử chờ đợi bực bội muốn chết.
- Hôm nay tiểu đệ nghe được một tin tức, vừa đúng lúc có thể đem hai chuyện cùng giải quyết một lúc. Nhữ Dương vương phi bị Uyển cô nương hạ độc, sống không được bao lâu, nghe nói nàng muốn để cho muội muội làm kể thất vương phi, đại ca có biết muội muội của nàng là ai không?
Thấy mọi người lắc đầu, Tiểu Lục Tử đắc ý nói:
- Muội muội của nàng đang ở Chủng Đậu Cung tu hành, được xưng là Chủng Đậu nữ, không chừng nàng ta biết phương thuốc trị thiên hoa, tìm nàng so với tìm người khác còn dễ hơn nhiều, nghe nói Nhữ Dương vương rất coi trọng nàng, thường xuyên viết thư lui tới, nếu chúng ta bắt nàng, rồi truyền tin cho Nhữ Dương vương...Không tin Nhữ Dương vương không mắc câu, đợi lấy được phương thuốc, chúng ta sẽ xử lý đôi cẩu nam nữ này, vừa có thể báo thù, lại vừa hoàn thành mệnh lệnh mà thiếu chủ phó thác, thật là nhất cử lưỡng tiện.
- Biện pháp này có thể dùng, Tiểu Lục Tử đầu óc nhanh trí, quyết định như vậy đi, ngày mai chúng ta đi Chủng Đậu Cung.
- Tốt rồi, cơn hận này rốt cuộc cũng có thể giải quyết rồi, mười vạn oan hòn... Cẩu tặc Nhữ Dương vương, xem ta giết chết hắn.
- Đại ca khoan hãy nóng vội, Nhữ Dương vương không thể dễ dàng xử lý hắn như vậy, mười vạn người chỉ vì một câu lừa gạt của hắn mà bị giết chết, mười mấy năm nay mọi người bị kìm hãm chèn
ép không thể lăn biên, sống ở chỗ lạnh khủng khiếp, sinh dưỡng nhi tử vô cùng vất vả, cẩu tặc Nhữ Dương vương giả dối đa đoan, phải lóc từng miếng thịt trên người hắn mới hả giận.
- Tùy ngươi xử trí.
Tên hán tử thủ lĩnh giải quyết dứt khoát, đám người Man Di bọn họ chỉ còn vài người có thực lực sức mạnh.
Tuổi còn nhỏ thì không biết, còn người lớn tuổi vĩnh viễn nhớ kĩ Nhữ Dương vương làm thế nào nói mấy câu lừa gạt đem mười vạn thanh niên Man Di giết chết.
Cho đến tận bây giờ, tiểu hài đồng chỉ càn nghe thấy danh Nhữ Dương vương đã sợ tới mức không dám khóc nỉ non.
Máu nhiễm đỏ cánh đồng hoang vu, không thể mọc cỏ, đất đai ở đây tất cả đều là oan hồn.
Người Man Di thể hình cao lớn, rất dễ dàng nhận ra, đế quốc khống chế con đường lưu hành rất nghiêm.
Bọn hắn đã vài lần thử trả thù nhưng chưa tới được kinh thành đã bị thị vệ đế quốc phát hiện.
Làn này may mắn có thể thuận lợi đến đế đô, đường đi thông suốt, lại có Tiểu Lục Tử đàu óc nhanh nhẹn cơ trí.
Đám người Man Di nghĩ lần này nhất định có thể báo thù Nhữ Dương vương.
Đêm hôm khuya khoắt, Tiểu Lục Tử nhìn chằm chằm đỉnh màn, bọn hắn có thể thành công sao?
Nhữ Dương vương...Phụ huynh của hắn đều chết dưới tay Nhữ Dương vương.
Không thể tha cho hán, Tiểu Lục Tử cảm thấy chuyện này quá mức thuận lợi, hay là có vấn đề gì?
Tiểu Lục Tử xoay người, mặc kệ, báo thù là quan trọng nhất, không chừng Nhữ Dương vương đắc tội với ai đó, cho nên người đó muốn mượn tay bọn hắn để trừ bỏ hắn.
Không chừng chính là đế quốc hoàng đế, không phải mọi người luôn nói công cao hơn chủ, chỉ có con đường chết.
Hắn nghĩ đến chuyện như vậy, trong lòng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Ban đêm ở Nhữ Dương vương phủ đèn đuốc sáng ngời, Nhàn Nương yêu thích đèn lồng, ban đêm trong vương phủ treo đầy đèn lồng.
Trong đình viện ánh đèn tản ra ánh sáng dịu nhẹ, Nhữ Dương vương cùng mẫu thân, biểu muội dùng xong vãn thiện.
Hắn cự tuyệt biểu muội dịu dàng như nước ngăn đón cùng nước mắt muốn lưu giữ hắn, nhưng hắn vẫn nhẫn tâm rời khỏi nàng, mà đi đến sân viện của Nhàn Nương.
Hình ảnh được ánh nến phản chiếu qua bình phong, khiến Nhữ Dương vương mê say.
Nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Nhàn Nương phản phất sau tấm bình phong.
Bóng dáng quyến rũ mảnh khảnh khiến Nhữ Dương vương cảm thấy tốt đẹp nhất.
Tiếng đàn du dương, mùi lư hương bay lượn lờ trong không trung, Nhàn Nương mặc một thân y phục đỏ bạc tú hoa mẫu đơn.
Làn váy dài tú cánh hoa, một cây trâm vãn kế đơn giản cài lên mái tóc, một đôi tay bạch ngọc nhẹ nhàng tùy ý rẩy dây đàn...
Nhữ Dương vương bước qua tấm bình phong, nhìn thấy Nhàn Nương ung dung đẹp đẽ quý phái.
Lúc trước hắn phiền chán Nhàn Nương nhất chính là điểm này, hắn rõ ràng thích nữ tử chung tình dịu dàng tinh thuần, ôn nhu thuận theo.
Nhưng hôm nay hắn thà chết say ở bên người Nhàn Nương cũng không cảm thấy tiếc nuối.
Nhữ Dương vương say mê gọi:
- Nhàn Nương.
Giọng nói trầm thấp, giống như sợ nàng tan biến, Nhàn Nương tiếp tục đánh đàn, không để ý tới hắn.
Nhữ Dương vương thong thả tới gần nàng, đem mỹ mạo của nàng khắc sâu tận đáy lòng.