Sau khi Nhàn Nương nhận được tin tức, khẽ cong môi chứa ý cười, Nhàn Nương cài trâm trân châu lên đầu:
- Ta vẫn thích thời điểm này.
- Chủ tử.
Tay Triệu ma ma run rẩy:
- Người...Người...
Nhàn Nương đứng lên, mặc bộ hồng y trên thân khiến bề ngoài nàng mảnh khảnh thân thể mềm mại.
So với dĩ vãng nàng càng gày yếu hơn rất nhiều, nhưng gầy yếu vẫn không giảm khí thế của nàng.
Nhàn Nương vỗ vỗ tay Triệu ma ma:
- Chết không có gì đáng sợ, ta không sợ chết, so với chuyện ở trong vương phủ lặng yên không một tiếng động mà chết đi, còn không bàng oanh oanh liệt liệt làm cho thể nhân nhớ kỹ ta cả đời.
- Sau khi ta đi, Kỳ nhi cùng Yên Nhiên còn cần ngươi chăm sóc, nhớ rõ đem những vật ta lưu lại cho Kỳ nhi bảo quản thật tốt, sau đó hãy đem tất cả giao cho Yên Nhiên, lúc này chắc hoàng thượng đã đáp ứng tứ hôn, ta không còn gì tiếc nuối.
Đôi mắt Triệu ma ma chua xót:
- Nô tỳ nhớ kỹ, chủ tử...Nô tỳ nhất định sẽ không cô phụ người.
- Ngươi như vậy khiến ta rất lo lắng sao có thể mang ngươi đi gặp thái phi, ngươi hãy lưu lại đi, Loan Nguyệt cũng không phải là nữ tử tầm thường, nàng rất thông minh không thể để nàng nhìn ra sơ hở.
Lúc Nhàn Nương rời khỏi phòng, Triệu ma ma quỳ xuống, thấp giọng nức nở.
Nhàn Nương giống như phượng hoàng bay khỏi lồng giam, dục hỏa niết bàn.
Nhàn Nương cầm trên tay là thư tín dùng máu để viết, cũng không rõ có phải dùng máu của Nhữ Dương vương hay không.
Vừa xem xong thư, thái phi liền nắm chặt cánh tay của Nhàn Nương:
- Nhi tức ơi, ngươi xem chuyện này phải làm như thế nào mới tốt?
(Yul: cái bà lão này thật đáng ghét)
- Cô cô, biểu tẩu sẽ có chủý.
Loan Nguyệt tín nhiệm nhìn về phía Nhàn Nương, nâng đỡ thái phi, chờ Nhàn Nương quyết đoán.
Trong đầu Loan Nguyệt hiện lên một ý niệm hoang đường, làm chủ Nhữ Dương vương phủ thật sự là cô cô sao?
Không phải biểu tẩu đã đem quyền chưởng gia vụ giao cho thái phi rồi sao?
Nhàn Nương tràm ổn ngăn chận không khí khẩn trương bối rối trong vương phủ.
Nhàn Nương cùng Loan Nguyệ nâng đỡ thái phi ngồi ở lên kháng sàng gần cửa sổ, Nhàn Nương bình tĩnh nói:
- Chuyện này phải nói với bệ hạ.
- Không được, nói với bệ hạ sẽ hại chết nhi tử của ta.
Thái phi lau nước mắt:
- Ta biết hắn có lỗi với ngươi, nhưng Nhàn Nương ơi, một đêm phu thê trăm ngày ân, ngươi không thể trơ mắt nhìn hắn ở trong hiểm cảnh mà không cứu. Mạnh Trinh Nương là muội muội của ngươi, hãy hỏi nàng phương thuốc trị bệnh thiên hoa để cứu Thanh nhi đi, nếu bệ hạ biết được...Bệ hạ như thế nào cũng không đồng ý dùng phương thuốc cứu Thanh nhi đâu, nếu ngươi sợ mất mặt, thì để ta đi nói với Trinh Nương.
- Mẩu thân hãy nghe ta nói, chưa nói đến
chuyện có thể có phương thuốc trị thiên hoa hay không, một khi Man Di đổi ý thì phải làm sao bây giờ? Giao ra phương thuốc cũng không đổi được vương gia, nếu phương thuốc trị thiên hoa đưa cho Man Di, Nhữ Dương vương phủ gánh vác không nổi lửa giận của bệ hạ, đến lúc đó Nhữ Dương vương phủ sẽ mang tội danh thông đòng với địch phản quốc là không thể tránh, mẫu thân, đoạt tước là việc nhỏ, một khi bị xét nhà diệt tộc, chúng ta đều là tội nhân Triệu gia.
-ỒÔ...Ô ô...Không thể...Không thể... Sao hoàng thượng chịu cứu Thanh nhi...
Loan Nguyệt giúp thái phi lau nước mắt:
- Biểu tẩu có phải đã có biện pháp giải cứu vương gia, có năng lực phá hủy quỷ kế của Man Di?
- Ta không có mười phần nắm chắc, nhưng đương kim bệ hạ là minh chủ, bệ hạ tuyệt đối sẽ không nhìn vương gia bị rơi vào trong tay Man Di mà không cứu, phương thuốc trong tay Trinh Nương không đủ để thủ tín Man Di.
-Ai đi? Ai đi gặp bệ hạ?
Nhàn Nương nói:
- Mẩu thân hãy ở trong vương phủ chờ đợi, vương gia rất nhanh sẽ trở về.
- Biểu tẩu.
Loan Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Nhàn Nương, nàng vẫn như thế ung dung cao quý, khí thế cường đại khiến cho rất nhiều nữ tử ở trước mặt nàng đều xấu hổ không sánh bằng.
Nàng có thể thay thế được Nhàn Nương sao? Loan Nguyệt thì thào nói:
- Người để ý.
- Ngươi giúp ta chăm sóc mẫu thân.
Loan Nguyệt nhìn theo bóng dáng Nhàn Nương rời đi, nàng không còn tâm tư thay thế Nhàn Nương.
Loan Nguyệt trấn an thái phi, nàng biết một khi vương gia được cứu trở về.
Vương gia sẽ khó có thể quên Nhàn Nương, nếu bộ dạng chật vật của vương gia bị Nhàn Nương nhìn thấy.
Có lẽ kế phi còn có thể thay thế được Nhàn Nương, nếu không, mặc kệ là ai làm kế phi đều phải sống dưới bóng của Nhàn Nương.
Ngày tháng sau này trôi qua so với Nhàn Nương còn khó khăn hơn, đôi mắt Loan Nguyệt lóe sáng, Nhữ Dương vương phủ không thể trông chờ.
- Lại là như thểnày...Lúc trước nàng vì ta mà đi Kim Loan điện...Hôm nay nàng lai vì Thanh nhi...
vẻ mặt thái phi hoảng hốt, cảnh tượng trong trí nhớ trước kia và hiện tại giao thoa nhau.
Thái phi thì thào tự nói:
- Nhàn Nương từng nói, Nhữ Dương vương phủ sẽ không suy sụp.
Loan Nguyệt lắc đầu cười khổ, hôm nay ở Kim Loan điện bày Quỳnh Lâm yến.
Triều thần huân quý danh môn đều chứng kiến cảnh tượng Nhàn Nương đi đến Kim Loan điện.
Mặc kệ kết quả thế nào, Nhữ Dương vương phi Mạnh Nhàn Nương vẫn được thế nhân biết đến, tương lai...
Loan Nguyệt không thể nghĩ tiếp vì nàng cùng Nhữ Dương vương không thể có tương lai.
Coi như nghe theo thái phi an bài, là vì địa vị Nhữ Dương vương phi hiển hách.
Cho dù Loan Nguyệt thành thân với người khác cũng không thể so với Nhữ Dương vương có địa vị cao.
Nhưng làm Nhữ Dương vương phi vĩnh viễn không có khả năng hắn sẽ chỉ có một mình nàng.
Loan Nguyệt cảm thấy ủy khuất, nàng cũng không phải không tìm được nam nhân tốt.
Nhữ Dương vương vẫn nên lưu lại cho Mạnh Trinh Nương cảm hóa đi, Loan Nguyệt vừa an ủi thái phi, vừa suy nghĩ nên làm thế nào thoát khỏi Nhữ Dương vương phủ.
(Yul: Loan Nguyệt thông minh ý nắm k dc thì bỏ cũng k có lấy lý do này nọ bla bla....)
Nhàn Nương khoát thêm áo choàng lông chồn cưỡi ngựa chạy đến cửa hoàng cung.
Ngự tiền thị vệ nhận ra Nhữ Dương vương phi, tuy có chút kỳ quái khi thấy nàng cưỡi ngựa đến đây nhưng vẫn hành lễ nói:
- Gặp qua vương phi điện hạ.
Nhàn Nương xuống ngựa ngoài cửa cung, nói với thị vệ canh cửa:
- Thỉnh thông truyền bệ hạ, thần phụ có chuyện quan trọng cần bẩm tấu.
Nhàn Nương chuyển lệnh bài đặt hữu của Nhữ Dương vương phủ, khai quốc vương phủ có tư cách khấu kiến bệ hạ.
Thị vệ tiếp nhận lệnh bài, chạy vào trong cung thông bẩm.
Quỳnh Lâm yến tiệc rượu say sưa linh đình, hoàng thượng hứng trí bừng bừng, sai tân tiến sĩ làm thi từ.
Mới vừa rồi Phó Tuấn Khanh làm một bài thi có ý cảnh thơ rất được hoàng thượng khích lệ.
Còn một vị khác được bệ hạ tứ hôn là Nhữ Dương vương thế tử lại bồn chồn không yên.
- Triệu khanh, ngươi là làm sao vậy?
Hoàng đế nhìn rất rõ ràng, hôm nay Triệu Duệ Kỳ rất khác thường:
- Không thoải mái?
- Hồi bệ hạ, thần...Thần cũng không biết như thế nào mà tâm hoảng ý loạn...
- Phụ hoàng, hôm nay Nhữ Dương vương không tới, thế tử cùng Nhữ Dương vương là phụ tử liền tâm, không biết có phải Nhữ Dương vương...
Thất hoàng tử nói thay Triệu Duệ Kỳ, hắn đối với chuyện Nhữ Dương vương không đến cũng có chút kinh ngạc, lúc ở bãi săn Nhữ Dương vương rất quan tâm Triệu Duệ Kỳ.
- Khởi bẩm bệ hạ, Nhữ Dương vương phi càu kiến.
Những tiếng nói chuyện trong Kim Loan điện ngừng lại, hoàng đế nói:
- Tuyên.
Nhàn Nương dừng bước trước cửa Kim Loan điện, thâm tràm hít một hơi, mười mấy năm trước nàng từng đến Kim Loan điện minh thệ(thề).
Hôm nay nàng lại tới nữa, Kim Loan điện trong trí nhớ của nàng so với lúc trước cũng không có gì thay đổi.
vẫn là nơi uy nghiêm, hai bên là Bạch Ngọc Điêu, Nhàn Nương cất bước đi vào.
Những người có mặt ở đây ánh mắt đều dừng trên thân nàng.
Nhữ Dương vương phi mặc một thân hồng y, tuy gày yếu, nhưng vẫn ung dung đẹp đẽ quý giá như xưa.
Đôi mắt thu thủy trong suốt sáng ngời, lúc mọi người nhìn chằm chằm đánh giá, nàng vẫn trầm ổn bình thản quỳ gối:
- Thần phụ tham kiến bệ hạ.
Ai nói Nhữ Dương vương phi mệnh không dài lâu? Nhìn nàng lúc này hoàn toàn không hề có biểu hiện của bệnh trạng.
Chỉ là so với trước kia thì gầy yếu hơn nhiều, nhưng gầy yếu không phải là không sống được.
Lời đồn đại trong kinh thành về chuyện Nhữ Dương vương phi nhiễm bệnh nan y là không thể tin.
- Ngươi đến Kim Loan điện là có chuyện gỉ?
Trong mắt hoàng đế hiện lên mấy phần thưởng thức Nhàn Nương, nếu không phải độ tuổi không thích hợp, hắn sẽ thú Nhàn Nương làm hoàng hậu.
Bỏ lỡ nàng rất đáng tiếc, nếu Nhàn Nương vào cung, vị trí hoàng hậu sẽ bất ổn.
Vì thế hoàng đế chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhữ Dương vương thú Mạnh Nhàn Nương.
Mấy năm nay biểu hiện của Mạnh Nhàn Nương không hề khiến hoàng đế thất vọng.
Nhàn Nương thân mang thánh ý, hoàng thượng từ trong tay Nhàn Nương biết được không ít tội chứng của đám đại thần.
Nhữ Dương vương vì nước cống hiến, Nhàn Nương trí tuệ nhạy bén thay hắn làm việc, cho nên hoàng đế dễ dàng tha thứ cho Nhữ Dương vương phủ.
Nhàn Nương nâng mắt, đụng chạm ánh mắt của hoàng đế, rồi cúi đầu nói:
- Khởi bẩm bệ hạ Man Di trà trộn vào kinh thành cướp đi trượng phu của thần phụ là Nhữ Dương vương.
Triệu Duệ Kỳ đứng bật dậy, sắc mặt hoảng hốt:
- Mầu thân.
- Ngươi từ đâu biết được chuyện này?
Hoàng đế nhíu mày hỏi, Nhữ Dương vương rơi vào tay Man Di còn có thể sống?
Hắn là đế quốc tướng lĩnh khiến Man Di hận nhất cũng là kiêng kị nhất.
- Thỉnh bệ hạ dự lãm(xem qua).
Nhàn Nương không giấu diếm đem thư dâng lên, hoàng đế rất nhanh đã đọc xong, nhíu chặt mày.
Trên thư nhắc tới chuyện Nhữ Dương vương đi Chủng Đậu cung tư hội với Mạnh Trinh Nương.
Nam tử hoa tâm phong lưu hoàng đế cũng không quan tâm, nhưng Nhữ Dương vương tư hội thê muội( em vợ) bị Man Di bắt.
Dùng tính mạng của hắn uy hiếp Nhàn Nương muốn phương thuốc trị thiên hoa, đây là phản quốc không phải là phong lưu.
Hoàng đế rất thất vọng Nhữ Dương vương, cũng may hắn còn có nhi tử có tiền đồ.
Nếu có thể cứu sẽ chấp thuận để hắn được vinh dưỡng, còn cứu không được...
Nếu lúc này tước vị Nhữ Dương vương đưa cho Triệu Duệ Kỳ kế tục, thì Triệu Duệ Kỳ còn rất non nớt.
So với Nhữ Dương vương còn chịu nhiều uy hiếp hơn, không chừng còn có thể đánh mất Nhữ Dương vương phủ.
Hoàng đế đem thư đưa cho hoàng hậu, hoàng hậu lướt mắt đọc xong, đương nhiên sẽ hiểu ý tứ của hoàng đế.
Chỉ sợ vị Chủng Đậu nữ Mạnh thị Trinh Nương đang ở Chủng Đậu cung không được hoàng thượng yêu thích.
Tạm thời không nói đến chuyện câu dẫn tỷ phu, vì nàng Nhữ Dương vương mới có thể hồ đồ phạm sai lầm.
Mới có thể cho Man Di cơ hội, nếu bình an vô sự thì thôi, một khi có chuyện hết thảy đều là lỗi của nữ tử này.
- Bệ hạ, hãy nghe thử xem Nhữ Dương vương phi nói thế nào.