Nhữ Dương vương phủ luôn thỉnh tiên sinh dạy học cho các vị quận chúa, hơn nữa còn thỉnh ma ma trong cung về dạy quy củ lễ tiết.
Còn thỉnh tú nương dạy nữ hồng châm tuyến, trước kia vẫn là Nhàn Nương an bài.
Sau khi Nhàn Nương qua đời, Yên Nhiên tiếp nhận đối với chuyện này cũng không có thả lỏng.
Nàng không giống Nhàn Nương có khúc mắc với thứ nữ, các nàng đều là muội muội của biểu ca, giáo dưỡng quận chúa cũng biết Nhữ Dương vương phủ gia giáo ra sao.
Yên Nhiên dựa vào quan hệ với An Ninh công chúa, rất dễ dàng thỉnh sư phụ mà nhiều huân quý danh môn cũng thỉnh không được.
Tuy các vị sư phụ nghiêm khắc một chút, nhưng mỗi người đều có thực học, còn sẽ không dùng cách xử phạt về thể xác, Yên Nhiên rất yên tâm.
- Giờ này không phải là nên đi học sao? Ngươi như thế nào lại đến bên người mẫu phi?
- Ta...Ta...
Tứ quận chúa trốn trong lòng Trinh Nương, bàn tay mập mạp nhỏ bé siết chặt ống tay áo của Trinh Nương, tìm kiếm bảo hộ.
Giống như Yên Nhiên là lão yêu quái rất đáng sợ, Trinh Nương vỗ vỗ cánh tay của nàng, hỏi:
- Ngươi trốn học?
- Là nữ nhi không thích...Không thích lão sư, mẫu phi, nàng luôn nói ta...
Trinh Nương nhìn bộ dạng của nàng rất đáng thương đau lòng không thôi, thay nàng lau nước mắt:
- Thế tử phi nói cũng có đạo lý, trốn học là không đúng, ngươi nói cho ta biết, vì sao sư phụ không thích ngươi?
Yên Nhiên bất quá chỉ dựa theo quy củ hỏi một câu, nhưng nhìn Trinh Nương giống như từ mẫu hỏi han thân nữ nhi như vậy, liền nói:
- Tứ muội muội không chịu dụng công, tất nhiên sư phụ sẽ nghiêm khắc.
- Không có nguyên nhân nào khác sao?
Trinh Nương dịu dàng vuốt ve hai má của nàng, trong mắt tràn đầy ôn nhu, nhìn về phía Yên Nhiên:
- Đem việc này giao cho ta xử lý, thế nào? Ta có thể hiểu nàng, chúng ta đều là...Đều là thứ nữ.
Lúc này Nhữ Dương vương vừa rảo bước tiến vào cửa phòng, nhìn thấy vẻ mặt Trinh Nương yên tĩnh, ôn nhu có thể say chết người, hắn dừng bước, Trinh Nương...
Rốt cuộc nàng có lừa gạt hắn hay không?
Lúc Nhữ Dương vương trở về phòng, lại nghĩ đến Trinh Nương bị thái phi lạnh nhạt, trong lòng cũng không được thoải mái.
Cũng không có việc gì làm, hắn định cùng Trinh Nương nói tâm ý của thái phi, trấn an nàng vài câu.
Không ngờ vừa mới đến cửa liền thấy tình cảnh này, hắn bị trầm luân mê hoặc.
Trên người Trinh Nương phát ra khí chất nhu hòa, Yên Nhiên biết Nhữ Dương vương đến, nàng cũng không hề hoang mang nói:
- Thứ cho ta nói một câu, mẫu phi cùng bọn muội muội không giống nhau, các nàng là quận chúa của Nhữ Dương vương phủ, từ lúc sinh ra đã được hưởng thân phận quận chúa bổng lộc triều đình, ngoại tổ gia làm sao có thể so với vương phủ? Mặc dù thỉnh sư phụ cũng không phải là người có tài có danh, người chuyên tâm làm nữ hồng châm tuyến, cũng chỉ nhận thức được vài cái mà thôi, cùng quận chúa sở học giáo dưỡng làm sao giống nhau? Không phải người được ghi tạc dưới danh nghĩa của ngoại tổ mẫu sao? Làm sao lại nói là thứ nữ?
Yên Nhiên nói những lời đâm thẳng vào nội tâm của Trinh Nương, sắc mặt nàng thay đổi, cúi đầu bờ môi lộ ra nụ cười cay đắng:
- Ngươi nói cũng đúng, ta sao có thể so sánh sở học cùng quận chúa, nhưng Yên Nhiên, hiện nay ta là Nhữ Dương vương chính phi, dù ta có lòng đau tiếc ngươi, thì ngươi có phải cũng nên chú ý ngữ khí khi nói chuyện? Lấy chuyện hôm nay ra nói, tứ quận chúa trốn học là không đúng, nhưng ngươi không hỏi rõ trắng đen đã nói nàng phạm sai lầm rồi, có phải ngươi nói cũng không thỏa đáng?
- Có hai điểm ngươi nói sai rồi, một là hiện nay quả thật người là Nhữ Dương vương phi, nhưng thỉnh chỉnh sửa chính phi là kế phi, hai là ta tin tưởng tài học của tiên sinh được thỉnh về, các nàng tuyệt đối không dám trách phạt tứ muội muội. Hôm nay nàng trốn học đến thăm người, người không trách tội, còn giúp nàng tìm rất nhiều lý do, ngày mai thì sao? Từ nay trở đi thì sao? Nàng có thể dưỡng thành thói quen xấu, có gì không hài lòng liền tìm người kể lể ủy khuất, nếu không được như ý sẽ nói người khác bạc đãi nàng, người có nghĩ tới tương lai sau này của nàng hay không?
Trước khi Trinh Nương biện bạch, Yên Nhiên tiếp tục nói:
- Có lẽ người thật sự đau tứ muội muội, nhưng người chân chính đau nàng cũng không phải là theo nàng, người không thể giúp nàng cả đời.
Kiếp trước Yên Nhiên rất ỷ vào Trinh Nương, cũng luôn cảm thấy tiên sinh dạy dỗ không tốt, mẫu thân luôn dài dòng.
Trinh Nương vẫn nói với nàng như vậy, hoặc là nói tiên sinh là vì muốn tốt cho nàng...
Yên Nhiên đứng dậy cong lưng cúi gối:
- Nếu người không muốn nghe, ta cũng không nói nhiều, người là kế mẫu của các vị muội muội, so với ta thì thân cận hơn, chỉ là quận chúa của vương phủ cũng không thể giáo dưỡng như các vị tiểu thư tầm thường, các nàng xuất môn đại biểu cho thể diện của vương phủ, thỉnh người hãy cân nhắc.
Yên Nhiên đi ra cửa, không có gặp Nhữ Dương vương, Yên Nhiên đoán hắn đã trốn ra ngoài, như thế cũng tốt đỡ phải gặp mặt rồi xấu hổ.
Yên Nhiên càng nghĩ càng giận, rõ ràng nhờ vào chuyện ghi tạc dưới danh nghĩa đích mẫu Lâm thị mới có thể trở thành Nhữ Dương vương kế phi.
Còn làm ra bộ dạng bị đích nữ ép bức, hôm nay còn dùng bộ dạng thứ nữ để lý giải tứ quận chúa.
Hai mặt đều để nàng chiếm, Yên Nhiên không cho nàng thể diện, không chừng nàng còn nói cái gì với Nhữ Dương vương.
Ngoại tổ mẫu không phải là người hiền lành rộng lượng, tuy ngoại tổ mẫu đối xử với thứ nữ không thể nói là không tốt, nhưng cũng không phải là từ mẫu.
Có hai vị thứ xuất đã bị nàng gả ra ngoài đổi lấy ưu việt, nghe mẫu thân nói, ngoại tổ mẫu cũng từng muốn lợi dụng Trinh Nương.
Nhưng Trinh Nương cao chiêu, khiến ngoại tổ mẫu mặt xám mày tro, cũng từ lúc đó ngoại tổ phụ mới xem trọng Trinh Nương, khắp nơi thiên vị giúp đỡ nàng.
Sau đó ngoại tổ mẫu dưỡng bệnh, Mạnh phủ thế nào một chuyện nàng cũng không biết?
Có vị di nương đắc sủng, khéo hiểu lòng người rất được Mạnh lão gia nể trọng.
Trinh Nương ở Mạnh phủ ngày ngày trôi qua cũng không kém hơn đích nữ bao nhiêu.
Chỉ là sau đó đại di dùng mưu kế đem nàng đưa đến chủng đậu cung tu hành.
Ngoại tổ mẫu cũng không phải là người thiện lương, nhưng cũng không động đến Trinh Nương.
Đại gia tộc đừng nói là thứ nữ, vì lợi ích của gia tộc hy sinh đích nữ thì có sao?
Cũng chỉ đem vận khí tốt phá cho hư thôi, Yên Nhiên đột nhiên nghĩ đến dạo này đang thương nghị hôn sự của nhị quận chúa.
Kiếp trước nàng là bằng chứng, chứng minh Trinh Nương nhân hậu, đối xử tử tế với thứ nữ.
Yên Nhiên cong khóe miệng, kiếp trước nhị quận chúa đã từng đùa cợt, vũ nhục nàng.
Dù Yên Nhiên không định trả thù nàng đến thân bại danh liệt, nhưng cũng phải dọa nàng thuận tiện để Trinh Nương cảm nhận được cái gì gọi là ở thế khó xử.
Là đứng ở về phía lập trường của nhị quận chúa mà chọn tế, hay là đứng về phía lợi ích của Nhữ Dương vương phủ.
Muốn vẹn cả đôi đường sợ là không dễ.
Nghĩ thông suốt tâm tình Yên Nhiên liền tốt hơn, thái phi đưa thiếp mời thỉnh phong thủy sư, nghe nói là thỉnh Vu Quốc sư.
Tuy có bối cảnh rất sâu, đối với phong thủy tướng thuật hiểu biết thâm hậu, nhân tiện còn có thể nhìn xem quỷ quái.
Hắn chỉ có khuyết điểm lớn nhất là tham tài, thiên vị bí bảo, Yên Nhiên đoán nhất định thái phi đã chuẩn bị một phen.
Chỉ cần thái phi chán ghét Trinh Nương, phong thủy sư tuyệt đối sẽ không nói Trinh Nương có gì tốt.