Hạnh Phúc Tái Sinh

Đại môn Nhữ Dương vương phủ mở rộng, bảy tám chiếc xe ngựa có trật tự từ trong vương phủ chạy ra ngoài.

Xe lớn nhất dẫn đầu mạ vàng khung xe, màng che tử sắc, bốn góc xe trạm trụy bảo thạch hình dạng thanh tước, mọi người bên đường đều dừng bước, nhỏ giọng bàn tán:

- Là vương phi điện hạ.

Đúng là Trinh Nương đang ngồi trên xe ngựa quy cách vương phi, bên ngoài xe ngựa rất là hoa lệ, bên trong trang hoàng cũng không thua kém.

Đệm mềm thoải mái gấm Tô Châu, ấm trà chén trà khảm châu ngọc, dưới chân trải thảm Ba Tư.

Mặc dù là xe ngựa nhưng bên trong vách tường đều khắc hoa văn phức tạp, giương mắt nhìn lên trên đỉnh có thể thấy được bảo thạch.

Trinh Nương một thân thanh đạm lịch sự tao nhã ngồi trong xe ngựa phú quý có chút không phù hợp.

Lẽ ra thanh âm ồn ào bên ngoài xe ngựa sẽ không truyền vào bên trong, là do Vân Nhi lặng lẽ kéo nhẹ màn che xe ngựa nhìn ra phía ngoài.

Bên ngoài ẩn ẩn truyền đến tiếng dân chúng tránh đường nghị luận.

Vân Nhi đắc ý nhếch miệng, Trinh Nương đang tựa người vào đệm mềm khẽ nói:

- Vân Nhi.

- Dạ, vương phi điện hạ.


Vân Nhi buông màn che ngăn cách tiếng nghị luận bên ngoài, ở trong xe ngựa Trinh Nương có thể nằm, bên trong rất rộng rãi chứa năm sáu người cũng không có vẻ chật chội.

Trinh Nương nghiêng người về phía trước, bàn tay khẽ sờ vào da lông quang thủy, cái này không biết đã săn bắn bao nhiêu chồn thủy.

Trinh Nương khẽ thở dài một hơi:

- Phú quý đối với ta mà nói là trầm trọng gánh nặng, ta thà là một người tầm thường ngồi trên một chiếc xe ngựa tầm thường.

- Người chính là thanh tâm quả dục, lại có vương gia đau tiếc ngưỡng mộ, là vương phi điện hạ danh chính ngôn thuận, hưởng hết phú quý không phải là chuyện rất bình thường sao? Người còn không biết, nô tỳ nghe nói mỗi lần đại tiểu thư xuất hành xe ngựa so với hôm nay còn muốn hoa lệ hơn, tuy người thích điềm đạm thanh nhã, nhưng cũng phải cố kỵ đến sĩ diện của vương gia, không phải sao? Ở trong kinh thành rất nhiều quyền quý danh môn ai mà không xa hoa lãng phí.

Trong mắt Trinh Nương hiện lên mấy phần bất đắc dĩ:

- Ngươi chỉ nhìn thấy vương phủ phú quý, vì phần phú quý này Yên Nhiên ăn biết bao nhiêu mệt? Ngươi nghĩ bạc là từ trên trời rơi xuống sao? Hiện nay vương gia không ở trong triều đình, trọng trách của vương phủ đều đặt trên lưng thế tử, hắn còn chưa đến hai mươi, lại phải gánh chịu trọng trách như vậy, ta nhìn hắn mà đau lòng, đại tỷ hưởng thụ phú quý này đó là do nàng tự kiếm bạc, nàng có thể an tâm hưởng thụ, còn ta...Ta có cái gì...

- Từ lúc gả vào vương phủ đến nay, ta chưa từng vì vương gia ra một phần khí lực, không kiếm được một lượng bạc, cho dù ta đang sống trong phú quý nhưng tâm khó có thể an.

Thần sắc Trinh Nương mang theo mấy phần buồn sầu, xe ngựa dừng, Nhữ Dương vương không thể cưỡi ngựa lâu, bị Triệu Duệ Kỳ khuyên nhủ leo lên xe ngựa.

Trinh Nương nhìn thấy Nhữ Dương vương lập tức thu hồi nét buồn khổ trên mặt, cười dịu dàng đỡ Nhữ Dương vương ngồi xuống, đôi tay trắng thuần vì hắn rót trà:

- Vương gia.

Nhữ Dương vương tựa người vào đệm mềm, trong mắt ẩn hiện vẻ cô đơn, từng ở trên lưng ngựa rong đuổi nửa tháng mà lúc này chỉ có thể ngồi xe ngựa rời kinh thành.

Nhữ Dương vương nắm chặt tay thành quyền, cho dù hắn không cam lòng thì có thể làm gì?

Cũng không phải vì nhi tử khuyên giải hắn mới lên xe ngựa, mới vừa rồi lúc hắn cưỡi ngựa hai chân lại ẩn ẩn đau.

Nhi tử nhìn thấy hắn khác thường cho nên mới cho hắn bậc thang để xuống, hắn là chiến tướng có danh tiếng trong đế quốc chính trực dũng mãnh mà lại rơi vào tình cảnh anh hùng tuổi xế chiều?

- Lúc thiếp ở ngoại gia có nghe nói Tây Sơn phong diệp rất đẹp, cũng hâm mộ Yên Nhiên có thể đi thưởng thức phong diệp, hiện nay thiếp nhờ phúc khí của vương gia mới có thể đi Tây Sơn nhìn phong diệp, thiếp thật sự rất cao hứng.

Bàn tay Trinh nương mềm mại nhỏ bé cầm cánh tay Nhữ Dương vương, đôi mắt dịu dàng tràn đầy vui sướng:

- Tây Sơn Hồng Phong rốt cuộc có gì khác kinh thành, Vương gia có thể nói cho thiếp biết được không? Đỡ để lát nữa lại bị Yên Nhiên cười nhạo.

Giọng điệu nhẹ nhàng, muốn đem suy nghĩ của Nhữ Dương vương dẫn tới Tây Sơn Hồng Phong, là tướng quân đế quốc lại không có cách gì cưỡi ngựa, đối với Nhữ Dương vương mà nói chính là chuyện rất tàn khốc.


Bàn tay Trinh Nương ấm áp đặt lên đầu gối Nhữ Dương vương, bộ dạng tràn đầy bao dung nhìn Nhữ Dương vương, giống như nàng nguyện ý vì Nhữ Dương vương mà hy sinh tất cả, nàng nhẹ giọng nói:

- Đại tỷ cũng không muốn nhìn chàng như thế.

Nhữ Dương vương gào lên:

- Không cho phép ngươi nhắc đến Nhàn Nương.

Sau đó hắn nhắm mắt dưỡng thần, không nói chuyện cùng Trinh Nương nữa.

Mỗi lần chân đau Nhữ Dương vương đều nghĩ đến hắn là vì đến nhìn Trinh Nương mới có thể bị bắt.

Hắn ở trong triều yên lặng cũng không phải vì chân bị thương, phần lớn là hắn cảm thấy vì tư tình mà bị Man Di bắt đi chính là sự sỉ nhục.

Tuy hắn thành công đem chuyện tư hội với Trinh Nương che dấu, thế nhân đều cho rằng hắn ra ngoài kết giao nhất thời vô ý bị rơi vào bẫy nên mới thất thủ.

Bởi vậy Trinh Nương cũng không biết rõ nguyên nhân. Hơn nữa năm đó Nhàn Nương ở trên Kim Loan Điện rất chói mắt.

Dù đã hơn ba năm, Nhữ Dương vương vẫn có thể cảm giác người bên ngoài nhìn hắn bằng ánh mắt khác thường trào phúng.

Tuy Trinh Nương giống như cốc u lan khiến người trìu mến, nhưng giờ khắc này trong lòng Nhữ Dương vương tràn đầy hối hận.

Mới vừa nghe Trinh Nương nhắc đến Nhàn Nương, thì mấy phần trìu mến đối với Trinh Nương tồn đọng trong lòng hắn cũng biến mất.

Trinh Nương xê dịch sang bên cạnh, nếu hắn đã lạnh lùng xa cách không muốn nàng tới gần, còn nói nàng không xứng nhắc tới Nhàn Nương.

Trinh Nương tức giận, cũng không thể không cần nguyên tắc mà đi thỏa hiệp.


Chẳng lẽ phải vì cuộc sống yên ổn mà phải tìm mọi cách lấy lòng hắn? Trong lòng Trinh Nương ứa nghẹn, nàng cũng không muốn đánh đồng với Nhàn Nương.

Bởi vì nàng không muốn sống dưới bóng của Nhàn Nương.

Nàng dựa vào đệm mềm khác, bưng chén trà bạch sứ lên, trong đầu suy tư làm thế nào để thi triển tài năng đạt được kết quả tốt nhất.

Trinh Nương cúi đầu nhìn lá trà trôi nổi trong chén trà, ánh mắt thoáng nhìn Nhữ Dương vương bộ dạng giống như đang ngủ.

Xem ra cho dù nàng giận dỗi hắn, thì Nhữ Dương vương cũng không thèm để ý.

Hắn hoàn toàn cự tuyệt giao đổi với nàng, Trinh nương cảm giác sâu sắc có mấy phần khó giải quyết, đến Tây Sơn biệt viện nên an bài như thế nào? Có lẽ có thể dùng Yên Nhiên.

Trinh Nương lấy sách dạy pha trà ở kế bên, lật từng tờ một, giống như đọc sách giết thời gian.

Chặng đường di chuyển bằng thời gian uống nửa chung trà, đột nhiên Trinh Nương mở ấm trà nhìn vào bên trong.

Âm thanh va chạm truyền tới, khiến Nhữ Dương vương mở mắt, nhìn thấy Trinh Nương một lúc lại nhìn sách, một hồi lại nhìn lá trà.

Thần sắc rất sinh động có hơn mấy phần thú vị, Nhữ Dương vương hỏi:

- Nàng sao vậy? Lá trà có vấn đề?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận