Hạnh Phúc Tái Sinh

Ở Tây Sơn biệt viện, Trinh Nương cho rằng nàng sẽ thoải mái, điều chỉnh tâm lý do chênh lệch tình cảnh.

Nhữ Dương vương cũng không dẫn Trinh Nương xuất môn, hôm nay quanh quẩn lỗ tai nàng là chuyện thế tử dẫn theo thế tử phi cùng thưởng thức cảnh sắc.

Rồi nói đến ngày mai bọn hắn lại đi đâu, bọn hắn cả ngày ân ân ái ái.

Trinh Nương ứng phó với tứ quận chúa, hiện nay nàng đã biết tiểu hài tử rất khó chơi, tính tình tứ quận chúa ngay thẳng khiến nàng rất đau đầu.

Từ lúc Nhữ Dương vương phạt trượng Cầm ma ma do thái phi đưa tới, thì thái phi cũng không mắng Trinh Nương, cũng không ngáng chân nàng, càng không ở trước mặt Nhữ Dương vương nói nàng này nọ.

Lúc thái phi gọi Trinh Nương tới, ở trước mặt Nhữ Dương vương, thái phi dùng ngữ khí hòa nhã, nói là mình không quản giáo tốt nô tài, khiến Trinh Nương tức giận.

Trinh Nương lại không thể nói rõ dụng ý của thái phi, ở trước mặt Nhữ Dương vương diễn màn bà bà nhi tức hòa hảo.

Cho dù trong lòng các nàng có vướng mắc, cũng sẽ không ở trước mặt Nhữ Dương vương nháo loạn.

Ai cũng không nghĩ để Nhữ Dương vương bị đối phương kéo đi.

Đang lúc Trinh Nương cho rằng việc này sẽ trôi qua, thì thái phi đột nhiên đòi nàng hầu hạ.

Loại hầu hạ này lại làm cho Trinh Nương khổ không nói nổi, cũng hiểu rõ ràng cái gì gọi là nàng dâu bị khinh bỉ.

Lúc đầu thái phi không để ý đến Trinh Nương, lúc này mọi chuyện đều nể trọng nàng.

Trinh Nương ở chổ thái phi từ sáng sớm cho đến tối muộn.

Sáng sớm thái giúp nàng lựa chọn trang sức y phục.

Lúc thái phi dùng bữa gắp thức ăn cho nàng, ra ngoài xem phong diệp, cũng dắt nàng đi theo, còn phải cùng thái phi nói chuyện phiếm...Cả ngày Trinh Nương bị thái phi xoay quanh.

Thái phi không cho nàng ngồi, nàng tuyệt đối không dám ngồi, bắt nàng quỳ, nàng cũng phải quỳ

Mới đến Tây Sơn biệt viện hai ba ngày, mà Trinh Nương cảm giác so với lúc ở trong vương phủ còn mệt hơn.

- Nhi tức, ta đau chân chóng mặt mệt mỏi.

Trinh Nương nửa quỳ cạnh giường bóp chân cho thái phi, thái phi nhắm mắt ngủ một hơn một giờ.

Trinh Nương chỉ thừa dịp uống trà một chút, rồi quỳ hơn một canh giờ bóp chân cho thái phi, trên người nàng mang trang sức trầm trọng(nặng).


Trinh Nương khổ sở nhưng biết nói cùng ai? Bà bà lập quy củ với nhi tức từ xưa đã có, nàng cũng không thể trở thành ngoại lệ.

Trước kia nàng luôn nghĩ biện pháp tiếp cận thái phi, muốn thay đổi ấn tượng của thái phi đối với mình.

Nhưng hôm nay Trinh Nương quá mệt mỏi, ngay cả khí lực để oán hận thái phi cũng không có.

- Vương gia an.

Nha hoàn trông cửa thấy Nhữ Dương vương tới liền thỉnh an, thái phi mở to mắt, cầm lấy tay Trinh Nương kéo đứng dậy, ý cười không tới đáy mắt nói:

- Đứa nhỏ này như thế nào còn quỳ dưới đất, ta chỉ nói chân có chút trướng đau, ngươi liền nhu cả nửa ngày, chắc mệt muốn chết rồi, trên trán đầy mồ hôi.

Nhữ Dương vương vào cửa liền thấy thái phi từ ái chà lau mô hôi trên trán Trinh Nương.

Trong mắt Nhữ Dương vương hiện lên mừng rỡ hắn cũng không muốn mẫu thân cùng thê tử bất hòa.

Nhàn Nương tuy tốt, nhưng khiến hắn chịu đủ loại áp lực, Nhữ Dương vương nhớ trước đây mình đã từng giúp đỡ mẫu thân đối kháng Nhàn Nương.

Mặc dù Trinh Nương kém xa Nhàn Nương, nhưng chuyện hiếu đạo lại mềm mại kính cẩn, ít nhất sẽ không làm cho hắn phiền não.

- Mẫu thân.

-  Đến rồi sao?

- Hôm nay mẫu thân nghỉ ngơi được không?

Nhữ Dương vương ngồi bên cạnh thái phi, nha hoàn dâng trà cho hắn, là một tiểu nha đầu thanh tú hai má đỏ ửng, hô hấp hơi dồn dập, đôi mắt lộ ra e lệ, Nhữ Dương vương cũng không nhìn nàng.

- Hai ngày trước Kỳ nhi nói có một nơi rất tốt, nói là phong diệp đỏ tươi, bên cạnh còn có ôn tuyền, ngày mai chúng ta cũng đi thưởng phong diệp.

Thái phi nâng tay chống đầu:

- Ta đã nghe tôn tức nói qua, bị ta ép hỏi tôn tức xấu hổ mặt đỏ bừng, ta nghĩ bọn chúng sẽ nhanh đơm hoa kết trái.

Nhữ Dương vương nói:

- Nhi tử cũng ngóng trông bọn chúng có tin mừng.

- Cũng vì muốn mau có tằng tôn tử, cho nên ta nói với tôn tức, không cần thỉnh an hầu ta, cũng vì thế mà mệt mỏi nhi tức.


Thái phi cười nói:

- Nhi tức có thể trách ta bất công, nhưng huyết mạch chi chính là quý giá nhất, ngươi cũng ngóng trông sớm có tôn tử để ôm đúng không?

- Sao nhi tức dám trách cứ người, thế tử cực kì đau tiếc Yên Nhiên chắc chắn sẽ sớm có tin tức tốt, bọn hắn sẽ có nhi nữ đáng yêu, thế tử cả ngày đều ở cùng Yên Nhiên, trong mắt thế tử sẽ không có người khác, chỉ là thân mình Yên Nhiên..

Trinh Nương mang theo mấy phần ưu sầu, lại có mấy phần lo lắng, thái phi nói:

- Ngươi lo lắng nhiều rồi, mặc dù An Bình hầu phủ căn cơ không bằng vương phủ, nhưng nuôi dưỡng tôn tức vẫn luôn chú ý điều dưỡng tẩm bổ, hầu phủ đích trưởng nữ đại tiểu thư không chỉ nghiêm khắc bồi dưỡng, mà còn phải phú quý dưỡng thân, ta xem nói Mạnh thị Nhu Nương là người thông minh hiểu lý, chuyện bồi bổ điều dưỡng nàng sẽ không quên, thân mình tôn tức không cần lo lắng, ngươi có nhìn thấy hai vị ma ma khuôn mặt phúc hậu đi theo hầu tôn tức không? Ta đoán là An Ninh công chúa điện hạ đưa cho Yên Nhiên, cũng phải được hoàng hậu nương nương chấp thuận, hai vị ma ma này chuyên môn phụ trách điều dưỡng thân mình cho công chúa, tôn gia có bí phương điều dưỡng thân hoài tự.

- Vương phi trước...

Trên mặt thái phi lộ ra mấy phần hoài niệm:

- Ta không vừa lòng chuyện nàng khoa trương lãng phí, nhưng nàng là chủ tử đi một bước tính ba bước, không đúng, phải là đi một bước tính mười bước trăm bước, nàng đã sớm lựa chọn chấp nhận tôn tức, cũng chỉ có một nhi tử duy nhất, làm sao có thể tìm một nữ tử hoài dựng(mang thai) gian nan làm nhi tức? Cho dù nàng cùng Lý gia hữu ái hơn nữa, cũng không thể so với nhi tử duy nhất, Triệu gia chúng ta chi chính không thịnh, bọn chúng  thân cận là chuyện tốt. Thân mình tôn tức ngươi không cần lo lắng.

Trinh Nương cười thản nhiên, vì muốn có tôn tử mà không cần Yên Nhiên tuân theo quy củ.

Nàng là kế phi không phải là bà bà thật sự của Yên Nhiên, thái phi nói những lời này với nàng, có nghĩa Nhữ Dương vương phủ rất coi trọng chi chính nối dòng, đừng nghĩ mượn tay thái phi đối phó Yên Nhiên, muốn trì hoãn chuyện sinh hạ tằng tôn tử, thái phi sẽ không thuận theo.

Nàng thấy Nhữ Dương vương cũng gật đầu, Trinh Nương tâm lạnh mấy phần, trượng phu không thể trông cậy, ai sẽ cứu nàng khỏi khổ ải?

Thái phi đã quen sung sướng thể hiện quy củ bà bà với nàng, nhưng trước kia nàng không nghe nói Nhàn Nương phải quy củ với thái phi.

Là thái phi cho rằng nàng là quả hồng mềm? Dễ khi dễ?

- Nàng dịu dàng hiểu biết, mẫn cảm biết điều, hãy ở cùng mẫu thân nhiều một chút.

- Nhi tử nói lời này rất đúng, hiện nay ta một khắc cũng không rời nhi tức, nàng còn có một ưu điểm là rất cẩn thận, ta cũng không cần nhiều lời phân phó, nàng luôn đoán được ý ta, có nàng ở bên người, ta cũng bớt lo.

Thái phi từ ái vỗ vỗ tay Trinh Nương, nhìn Nhữ Dương vương cười nói:

- Ngươi có giành nhi tức với ta không? Trắc phi ngươi nạp vào phủ ai ta cũng chướng mắt, nhi tức này ta rất yêu thích, sau này nếu như ngươi dám vắng vẻ nàng, ta sẽ tìm ngươi tính sổ.

- Nàng có thể khiến mẫu thân vui vẻ, nhi tử cao hứng còn không kịp, làm sao tranh giành với người?

Nhữ Dương vương sang sảng cam đoan không giành Trinh Nương, bên người đã có trắc phi hầu hạ.


Để Trinh Nương bầu bạn bên người mẫu thân cũng là chuyện tốt, không chừng còn có thể kéo dài kiến thức.

Trắc phi phu nhân không quyến rũ bằng Trinh Nương, nhưng thân thể hắn còn phải điều dưỡng, không thể thường xuyên ân ái.

Ở bên cạnh Trinh Nương, Nhữ Dương vương khó khống chế, đối với trắc phi phu nhân còn có thể thủ được.

Đi đến phòng các nàng, cũng không nhất định phải hoan ái.

Đám trắc phi phu nhân đứng hầu hạ bên ngoài nghe thế liền mừng rỡ, thái phi giữ kế phi là tạo cơ hội cho các nàng tranh thủ tình cảm.

Vốn còn lo lắng trong mắt vương gia chỉ có kế phi thiên kiều bá mị, nhưng vương gia là hiếu tử sẽ không trái ý thái phi.

Như vậy số lần các nàng thị tẩm sẽ tăng lên rất nhiều, không chừng còn có thể mang thai trước kế phi.

Thái phi nghe thấy Nhữ Dương vương đáp ứng, âm thầm vui vẻ, xem ngươi làm thế nào dụ dỗ câu dẫn nhi tử của ta.

Trinh Nương cũng biết tâm tư xấu xa của thái phi, tính tách nàng cùng Nhữ Dương vương.

Trinh Nương tự nhận mình không phải là người rời khỏi nam nhân liền không sống được.

Từng nghĩ Nhữ Dương vương yêu ai, tìm ai, hoan ái với ai thì nàng cũng không để tâm.

Nhưng nếu nàng không thể tranh đấu giành sự sủng ái của Nhữ Dương vương, thì sẽ bị thái phi tra tấn đến chết.

Một khi trắc phi phu nhân hoài thai sinh hạ nhi nữ, đối với thế tử cũng là uy hiếp, nếu nàng đã đáp ứng với Nhàn Nương sẽ chiếu cố thế tử hết sức mình thì nàng phải giữ lời.

(Yul: lại lấy lý do vì người khác)

Lúc Trinh Nương vừa định mở miệng, ngoài cửa có người bẩm báo:

- Thế tử điện hạ, thế tử phi hồi phủ.

Tâm đang u oán, gặp phải khốn cảnh, Trinh Nương nghe vậy liền ngẩng đầu.

Triệu Duệ Kỳ cùng Yên Nhiên dìu nhau vào cửa, vẻ mặt Yên Nhiên tràn đầy hạnh phúc, nhìn nhân sinh nồng đậm sung sướng, thái phi hoảng hốt hỏi:

- Tôn tức làm sao vậy?

Lúc này Trinh Nương mới thấy Triệu Duệ Kỳ đang nâng đỡ Yên Nhiên.

- Chân bị thương?

- Lúc trên núi không cẩn thận trật chân, biểu ca đã xử lý rồi, không có việc gì.

Yên Nhiên ngượng ngùng cúi đầu, Triệu Duệ Kỳ cẩn thận giúp nàng ngồi xuống ghế:


- Là ta không nên cùng nàng vui đùa ầm ĩ, nàng trốn tránh không kịp nên mới bị trật chân.

Triệu Duệ Kỳ lau mồ hôi trên trán, từ trong lòng lấy ra một cái bao nhỏ

- Biểu muội ở trên núi hái trái cây, nghe dân chúng Tây Sơn nói, trái cây trên núi có ngọt có chua rất ngon miệng, mà cũng chỉ ở Tây Sơn mới có, nói là thần quả, một trăm người vào núi cũng không nhất định có thể thấy được, tổ mẫu hãy nếm thử.

Trái cây đỏ ửng rất mê người, thái phi vân vê một quả:

- Đây là Thánh Nữ quả, là tôn tức hái được, Thánh Nữ quả không phải ai cũng có thể gặp, chỉ những người có phúc khí mới có duyên nhìn thấy.

(Yul: ta k biết quả gì luôn. Tha thứ cho sự bất tài của ta 😭😭😭)

Triệu Duệ Kỳ cười nói:

- Tổ mẫu là anh minh nhất.

- Thánh Nữ quả khó có được, rửa sạch sẽ hãy dùng.

Trinh Nương ngăn thái phi ăn trái cây.

Thái phi đem trái cây bỏ vào trong miệng:

- Ngươi không hiểu Thánh Nữ quả, sở dĩ được gọi Thánh Nữ là lấy từ sạch sẽ thánh khiết, dùng nước rửa qua hương vị sẽ chua chát.

Yên Nhiên nhìn Trinh Nương đang ngẩn người:

- Mẫu phi chưa từng tới Tây Sơn, chả trách không biết, người cũng nếm thử xem.

Nhữ Dương vương bốc Thánh Nữ quả, thánh khiết....Bỏ vào trong miệng chua chát vô cùng, Trinh Nương nói:

- Nếu không phải nhờ phúc của vương gia, thì cả đời này thiếp cũng không thể ăn được Thánh Nữ quả.

Một câu này đem Nhữ Dương vương nâng thật cao, cũng ám chỉ nàng ở ngoại gia có địa vị hèn mọn. Yên Nhiên nói:

- Chân núi Tây Sơn nếu không phải quyền quý thế gia sẽ không được tu kiến biệt viện, ngoại tổ gia không đủ tư cách, đừng nói là người, lúc mẫu phi cùng mẫu thân của ta chưa xuất giá cũng chưa từng tới Tây Sơn biệt viện.

Ai so với ai càng đáng thương? Trinh nương tính mượn chuyện này đổi lấy lòng thương tiếc của Nhữ Dương vương.

Cũng phải xem Yên Nhiên có cho phép hay không, nếu làm được xem như Trinh Nương có vận khí tốt.

Đụng phải Yên Nhiên không chọc nàng hai câu về sau sẽ áy náy, Trinh Nương luôn ám chỉ mình bị ủy khuất.

Yên Nhiên nhớ rõ khiếp trước Trinh Nương không phải như thế, tuy cũng làm vương gia thương xót đau lòng nàng.

Nhưng không có làm rõ ràng như vậy, không chừng là thời thế thay đổi, Trinh Nương muốn như kiếp trước khắp nơi vừa ý, làm cho người khác quý trọng, khen ngợi, thương hại sợ là không thể.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận