Mọi sự chú ý của Yên Nhiên đều đặt trên người Nhu Nương, mặc dù nhìn thấy Trinh Nương đang đánh giá tìm tòi nghiên cứu, nàng cũng không lo lắng Nhu Nương sẽ nghe Trinh Nương xúi giục, nên để tùy nàng nhìn.
Yên Nhiên sẽ không nhìn Trinh Nương, nàng là nàng, bản thân là bản thân, đời này các nàng sẽ không đi chung một con đường.
- Nương, đại sư nói cái gì? Sao nhìn nương sung sướng vậy?
Nhu Nương vui mừng cười nói:
- Không nói cho ngươi biết, tóm lại là chuyện tốt.
- Nương.
Yên Nhiên bĩu môi:
- Sớm biết như vậy, nữ nhi ở lại bên cạnh người rồi.
- Không phải Yên Nhiên không thích nghe hòa thượng niệm kinh sao?
Nhu Nương nhẹ nhàng vuốt tóc của nữ nhi, Trinh Nương cùng Lâm thị đều nở nụ cười, lúc này Huệ Nương mới xuất hiện.
Tuy sắc mặt bình tĩnh, nhưng lúc nhìn về phía Yên Nhiên trong ánh mắt lại dè dặt cẩn trọng, Trinh Nương âm thầm ghi nhớ, đều này sẽ quyết định thành bại, Huệ Nương cùng Yên Nhiên nhất định đã phát sinh chuyện gì rồi.
Lâm thị đối với Huệ Nương hết sức cưng chiều, cứ mở miệng là nữ nhi ngoan, nữ nhi bảo bối, đưa nước trà cho nàng, còn vì nàng mà lau mồ hôi.
Huệ Nương hưởng thụ sự chăm sóc của Lâm thị, Yên Nhiên cùng Nhu Nương đàm luận, Trinh Nương chỉ đứng cô đơn một mình.
Khẽ liếc mắt nhìn Trinh Nương thì thấy nàng cười nhẹ nhàng, dù có xem nhẹ nàng, thì nàng cũng sẽ không biểu lộ cái gì ra ngoài, phần định lực này thật sự khó có thể tưởng tượng nàng mới mười hai tuổi, là nàng may mắn gặp cơ duyên? Hay là do trời sinh?
Rời chùa miếu mọi người đều tự lên xe ngựa, trước khi rời đi Lâm thị khuyên dạy Nhu Nương vài câu, Nhu Nương nói:
- Qua hai ngày nữa Yên Nhiên sẽ đi Nhữ Dương vương phủ thăm đại tỷ, đại tỷ là cát nhân thiên tướng nhất định có thể sống qua cửa này.
Trinh Nương yên lặng ngồi im trong góc, Lâm thị lắc đầu nói:
- Nhị tỷ của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hối hận, đáng tiếc để Yên Nhiên lỡ mất cơ duyên tốt.
Huệ Nương khuyên nhủ:
- Mẫu thân là ngoại tổ mẫu của Yên Nhiên, nếu nhị tỷ không vừa ý, người cần gì phải hao tâm đi quản làm gì? Duệ Kỳ là thế tử của Nhữ Dương vương phủ, còn sợ không thú được thê tử sao? Nghe nói đại tỷ phu cũng không thích Yên Nhiên, một khi hôn sự của bọn họ thành, thì chuyện kế phi cũng không dễ dàng thành, Nhữ Dương vương không thể để yên cho đại tỷ bài bố.
Ngón trỏ của Trinh Nương khẽ giựt, Lâm thị vỗ nhẹ tay Huệ Nương:
- Nói bậy cái gì vậy, sao Nhàn Nương lại bài bố đại hiền tế được?
Huệ Nương nhận sai, Lâm thị cũng không có nhắc lại, nếu ngoại tôn cùng Yên Nhiên đính ước, cũng chỉ là có thêm một nữ tử chiếu cố ngoại tôn mà thôi, ở trong mắt của thái phi chuyện này cũng không quá quan trọng, một khi Nhàn Nương mất đi, sau khi giữ đạo hiếu Triệu Duệ Kỳ mới có thể thành thân, có thê tử giúp đỡ, cũng không sợ kế phi làm khó dễ.
Lâm thị cân nhắc thiệt hơn, Yên Nhiên gả cho hắn cũng không phải là điều tốt nhất.
- Ngươi nói Huệ Nương cùng Dương gia tam lang? Cùng Dương Vũ Hiên?
- Vâng!
- Ngươi thấy rõ ràng?
- Huệ di đã thừa nhận, nữ nhi có nhìn thấy rõ ràng hay không cũng không liên quan.
Trở lại hầu phủ, Yên Nhiên quyết định đem chuyện của Huệ Nương nói cho Nhu Nương biết, nàng không muốn sau này Huệ Nương sẽ hối hận, nhìn biểu hiện của nàng, nhất định sẽ không buông tay Dương Vũ Hiên.
Sắc mặt Nhu Nương có chút trắng bệch, nói với Yên Nhiên:
- Từ nay về sau không được đi một mình trong rừng rậm, đừng có tò mò nhìn thấy những chuyện không nên thấy, cũng may là Huệ Nương...Nếu là người khác, Yên Nhiên, ngươi cũng biết phá hư tư tình là chuyện nguy hiểm nhất, nếu xử lý không tốt, không chỉ nguy hiểm tới tính mạng, mà thanh danh cũng bị hủy.
- Nương.
- Đừng có hồ nháo, không lẽ nương lại hại ngươi?
Nhu Nương bắt lấy tay nữ nhi, nghiêm túc nói:
- Còn nhớ Vương gia thất tiểu thư không? Chính là người đã nhảy xuống hồ.
Yên Nhiên gật gật đầu, nói:
- Không phải vì tư tình bị người phát hiện truyền ra ngoài nên xấu hổ và giận dữ phải tự sát sao?
- Nàng là bị bức tử, người thật sự có tư tình là tỷ tỷ của nàng, để nàng phát hiện được nên mới vu oan, cho dù nàng có chết cũng không rửa sạch được oan khuất.
Yên Nhiên mê hoặc hỏi:
- Là người tỷ tỷ nào? A, sẽ không là...
Vương gia thất tiểu thư là tiểu thư nhỏ nhất, cũng là tiểu thư duy nhất chưa xuất giá, còn lại các vị tỷ tỷ đều đã lập gia thất, còn có thể có tư tình bị truyền ra ngoài, Yên Nhiên nhớ được lúc đi qua bụi cây, phảng phất nghe nói Vương gia tam cô nãi nãi.
Nhu Nương vỗ nhẹ sau lưng Yên Nhiên giáo huấn:
- Hứa với ta, đừng làm ta lo lắng.
- Dạ, dạ, dạ.
Yên Nhiên liên tục gật đầu cam đoan:
- Nương, nữ nhi hứa sẽ không tò mò. Nhưng chuyện của Huệ di làm sao đây? Không nói cho ngoại tổ mẫu biết sao?
- Nếu lúc này ta lại vội vàng đi nói, sợ ngoại tổ mẫu của ngươi sẽ suy nghĩ nhiều, hoặc là Huệ Nương không chịu thừa nhận, nói là oan uổng, không lẽ ta lại nói ngươi ra? Không có chuyện gì lại học bộ dáng lẳng lơ, ta sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện Huệ Nương, nàng bị ngoại tổ mẫu cưng chiều đến hư rồi, đã muốn phú quý, lại còn muốn lời ngon tiếng ngọt, ở đâu mà có chuyện tốt như vậy, Yên Nhiên, nghe nương nói, ngươi hãy coi như không biết chuyện này đi.
Yên Nhiên tiến vào trong lòng Nhu Nương, cảm thấy Nhu Nương đối với nàng là toàn tâm yêu thương, ai cũng không quan trọng bằng Yên Nhiên.
Nàng cũng học được một ít phương pháp từ Nhu Nương để xử lý những chuyện đột nhiên xảy ra, trước kia sao nàng lại cảm thấy mẫu thân mềm mại vô năng đây.
Nhu Nương vuốt ve trán của Yên Nhiên nói:
- Yên Nhiên, ngày mai đi Nhữ Dương vương một chuyến.
Yên Nhiên dựa vào người nàng càng gần, Nhu Nương thấy vậy liền hỏi:
- Sao vậy? Không muốn đi?
Yên Nhiên lắc đầu:
- Nữ nhi sợ...Nữ nhi sợ...
- Sợ nhìn thấy Nhữ Dương vương? Hắn là trưởng bối mặc dù gặp cũng sẽ không nói gì ngươi, nếu không hắn đã không để ngươi đi đến phòng của đại di.
Yên Nhiên nhớ rõ Nhữ Dương vương lấy lý do là đại di cần dưỡng bệnh, nên chuyển vào Lạc Ngọc Đảo, trừ những lúc thỉnh thoảng sẽ đi đến trong viện di nương nghỉ tạm, thì vẫn luôn ở Lạc Ngọc Đảo.
Kiếp trước nàng rất e ngại Nhữ Dương vương, nhưng kiếp này nàng sẽ không sợ hắn, cũng không muốn nghĩ cách lấy lòng hắn, hiếu thuận với hắn.[ truyện đăng ở ]
Hắn đối với Mạnh Nhàn Nương là lạnh nhạt, vô tình, cái gì cũng là lỗi của Mạnh Nhàn Nương, mà đối với Trinh Nương...
Yên Nhiên nhớ rõ hắn có bao nhiêu đau sủng yêu thương nàng, hắn đã quên ở Nhữ Dương vương phủ có một người thê tử là Nhàn Nương đã cùng hắn vượt qua cửa ải khó khăn.
Lúc hắn ở trên chiến trường tử đấu, là lúc Nhàn Nương lo liệu an bày mọi chuyện trong phủ để hắn không phải bận tâm chuyện nhà.
Lúc hắn bị dân chúng chửi rủa lên án là phản quốc, cũng là Nhàn Nương bước tới Kim Loan điện viết huyết thư cho trượng phu, ở trong thiên lao sinh hạ nhi tử.
Nhàn Nương hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu kinh thành đệ nhất phu nhân, Nhữ Dương vương cũng cho nàng vị trí vương phi tôn quý, nhưng Nhàn Nương cần không chỉ là phú quý phù hoa.
- Yên Nhiên?
- Nữ nhi sợ nhìn thấy biểu ca.
Yên Nhiên không e ngại bất kì ai, nàng chỉ là không biết đối mặt với biểu ca Triệu Duệ Kỳ như thế nào.
Nếu hắn đối xử với Yên Nhiên chỉ cần không tốt một chút thôi, nàng sẽ không khó xử như vậy.
Nàng không muốn lại gả cho hắn, nhưng cũng không muốn hắn lại bị Trinh Nương lừa gạt, vị Văn tiểu thư kia có thể giúp hắn thoát khỏi Trinh Nương sao?
- Dù ngươi có làm sai chuyện gì, hắn cũng không nỡ trách ngươi.
Nhu Nương cười lắc đầu, trong mắt hơi tiếc nuối, nếu hắn không phải là thế tử của Nhữ Dương vương thì cũng rất thích hợp với Yên Nhiên, nàng cùng trượng phu đều rất sủng Yên Nhiên, mà Triệu Duệ Kỳ yêu thương Yên Nhiên so với bọn họ chỉ có hơn chứ không kém.