Nghe nhi tử bị Nhữ Dương vương giáo huấn, Nhàn Nương đứng bật dậy, trâm cài trên đầu run lắc, Nhàn Nương hỏi:
- Ở nơi nào? Vương gia ở nơi nào?
- Bẩm vương phi, vương gia ở Vũ Hoa Đường.
Giang ma ma lén chạy đến truyền tin, là nhũ mẫu của Triệu Duệ Kỳ, tuy rằng ham thích tài vật, trong nhà cũng có nhi tử không hiểu chuyện, nhưng đối với Nhàn Nương rất trung thành, đối với Triệu Duệ Kỳ rất tốt.
Yên Nhiên nhìn Giang ma ma, bà là nô tài mà Nhữ Dương vương phi vừa ý nhất, cũng là nhũ mẫu của thế tử Nhữ Dương vương, ở trong vương phủ rất có địa vị.
Yên Nhiên đỡ Nhàn Nương, ôn nhu nói:
- Giang ma ma nói rõ một chút, vì sao vương gia lại muốn dùng gia pháp với biểu ca?
Giang ma ma phúc thân nói:
- Gặp qua biểu tiểu thư.
Giang ma ma có chút thụ sủng nhược kinh, Yên Nhiên trước kia đối với nàng không có khách khí như vậy.
Nhi tử của Giang ma ma là người tham tài, bản thân ma ma cũng có chút ỷ thế hiếp người, nhưng đối biểu ca của nàng lại rất trung thành.
Kiếp trước Giang ma ma còn nhắc nhở nàng phải để ý Trinh Nương, nàng phiền chán Giang ma ma luôn khoa tay múa chân, luôn nói vương phi trước kia là như thế nào.
Yên Nhiên cũng không quen nhìn Giang ma ma khi dễ nha hoàn thấp hơn, mà nhi tử của bà lại dám sử dụng bạc trong vương phủ, khiến cho Yên Nhiên mất hết mặt mũi.
Liền để nàng đi thôn trang, lúc Trinh Nương mang thai, Giang ma ma gom hết tiền bạc để được gặp nàng, liều mạng nhắc nhở bản thân phải cẩn thận, thậm chí còn vì nàng mà mưu hại Trinh Nương.
Cuối cùng Giang ma ma cũng chết, chết trước mặt nàng, bị Nhữ Dương vương phẫn nộ trượng tễ (đánh đến chết).
Nàng không dám cầu tình, vì cọc ngầm mà Nhàn Nương lưu lại trong vương phủ, nàng phân phát từng người ra ngoài, trách mắng phạt trượng, bên cạnh nàng chỉ còn lại những người vô dụng.
Là Giang ma ma nhắc nhở nàng phải cẩn thận Trinh Nương...Nàng đến giờ vẫn nhớ rõ thù hận của Giang ma ma đối với Trinh Nương, Giang ma ma rống giận với nàng:
『Thế tử phi, ngươi đã bị Mạnh Trinh Nương lừa, ngươi đừng tin tưởng nàng, phải bảo hộ thế tử a, lão nô oan uổng... Oan uổng...』
Nếu Không phải Trinh Nương cầu tình cho nhi tử của Giang ma ma, Nhữ Dương vương sẽ đánh chết hắn, nhưng cũng đánh gãy đùi của hắn, không cho phép ở Nhữ Dương vương phủ làm nô.
(Yul: các nàng nên đọc kĩ, những gì Trinh Nương làm đều có ý của nàng. Không bao giờ làm việc vô nghĩa không công. Trinh Nương là người đi một bước tính trăm bước.)
- Vương gia nói thế tử cả ngày chỉ biết vũ văn lộng mặc, không biết cầu tiến.
(Yul: vũ văn lộng mặc nghĩa là múa bút thành văn)
Khi Yên Nhiên hoàn hồn lại, đã bị Nhàn Nương kéo đi Vũ Hoa Đường, Nhu Nương định mở miệng, nhưng cuối cùng lại thành một tiếng thở dài, nàng ngồi ở trong đình hóng mát, gia sự trong Nhữ Dương vương phủ, nàng không thể nhiều lời.Nhàn Nương trước giờ không nói hai lời, chuyện gì nàng đã định, không bao giờ đổi ý, Yên Nhiên thoát không được, Nhu Nương hiểu lầm Yên Nhiên rồi, nghĩ là nàng nguyện ý đi.
- Đại di.
Yên Nhiên không còn giống lúc trước, nàng biết được nặng nhẹ, khẽ nói:
- Ta không nên đi mới thỏa đáng.
Nhàn Nương không có buông lỏng tay Yên Nhiên, khuôn mặt sốt ruột hỏi:
- Ngươi không lo lắng cho Kỳ Nhi?
Yên Nhiên không thể nói lời trái lương tâm, trên mặt nàng hiện rõ lo lắng, Nhàn Nương cười cười, cũng không bức nàng, nắm tay Yên Nhiên kéo đi càng nhanh.
Nàng nhớ kiếp trước biểu ca vì “đại kiến cửu biện” bị Nhữ Dương vương đánh, thương thế vừa chuyển biến tốt.
Khi Nhàn Nương bệnh chết, Triệu Duệ Kỳ kéo theo thân thể bệnh tật vì mẫu thân giữ đạo hiếu.
Thân thể Triệu Duệ Kỳ vốn sẽ không có bệnh chứng, cũng vì vậy mà có bệnh không tiện nói ra, xương cốt càng ốm yếu, đối lập hoàn toàn với Triệu Duệ Giác khỏe mạnh hoạt bát, Nhữ Dương vương càng chướng mắt hắn.
Nàng nhớ lúc đó Nhữ Dương vương cùng đại di vì biểu ca mà tranh cãi ầm ĩ rất lớn, sau đó hai người luôn lãnh chiến (chiến tranh lạnh) cho đến khi Nhàn Nương chết bệnh.
Dù Nhàn Nương hấp hối cũng không gặp được Nhữ Dương vương, Yên Nhiên đã ở cạnh Nhàn Nương lúc lâm chung.
Là Đại di đem biểu ca giao cho nàng chiếu cố, nhưng nàng lại không thể khiến biểu ca được hạnh phúc cả đời.
Giữa đêm khuya từ trong mộng tỉnh lại, Yên Nhiên luôn nhớ ánh mắt cô đơn thất vọng vắng vẻ tĩnh mịch của Nhàn Nương.
Dù nàng có mạnh mẽ đến cỡ nào, vẫn hi vọng có thể gặp mặt Nhữ Dương vương lần cuối cùng.
Lúc sửa sang lại di vật của Nhàn Nương, Yên Nhiên nhìn thấy vài tờ giấy Tuyên Thành đã ố vàng, trên giấy là chữ viết của Nhữ Dương vương, là một tình thi, là vì Nhàn Nương mà viết tình thi, nàng vẫn luôn luôn giữ lại, bọn họ đã từng giúp nhau lúc hoạn nạn, vì cái gì mà biểu ca quỳ gối cầu khẩn cũng không làm Nhữ Dương vương gặp mặt Nhàn Nương lần cuối? Vì cái gì?
Trinh Nương chỉ bị phong hàn nhẹ, Nhữ Dương vương vội vàng tiến tới, chẳng kiêng dè bệnh truyền nhiễm ở bên cạnh chiếu cố nàng, mà Nhàn Nương lại không đợi được hắn...
Đôi mắt Yên Nhiên kiên định, mặc kệ chuyện như thế nào nàng phải ngăn cản không để biểu ca bị đánh, ngăn cản Nhữ Dương vương cùng Nhàn Nương tranh cãi mà lãnh chiến với nhau, dù không thể kéo dài sinh mệnh của Nhàn Nương, Yên Nhiên cũng không muốn nàng phải ra đi trong tiếc nuối, không thấy được mặt trượng phu lần cuối.
Yên Nhiên nhìn Nhàn Nương, nàng là thật lòng thích Nhữ Dương vương, nếu không thích hắn, thì lúc tất cả mọi người chất vấn hắn phản quốc, chỉ có một mình nàng tin tưởng hắn, cũng sẽ không lưu lại một câu không cam lòng trước khi chết.
『Thanh ca.』
- Đại di
- Hử?
Nhữ Dương vương phủ rất rộng, các nàng đến Vũ Hoa Đường cũng tốn ít thời gian, Yên Nhiên suy nghĩ không thể để Nhàn Nương vừa vào cửa sẽ chống đối với Nhữ Dương vương.
Trong trí nhớ của nàng Nhữ Dương vương rất uy nghiêm, Trinh Nương từng nói “hắn sẽ không cho phép bất luận kẻ nào phản bác hắn”, cũng vì lời này, dù Nhữ Dương vương nói sai hay làm gì không đúng, dù nàng cùng biểu ca có ủy khuất, phu thê bọn họ cũng nuốt vào trong bụng, mọi chuyện đều theo ý Nhữ Dương vương, nhưng bọn họ đến cuối vẫn không thể cương cường như Triệu gia, không được Nhữ Dương vương coi trọng.
Nhàn Nương thấy Yên Nhiên hơi hoảng hốt, liền hỏi:
- Ngươi muốn nói cái gì?
Yên Nhiên chỉ nhìn thấy Nhàn Nương cùng Nhữ Dương vương cãi nhau, nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấy hay nghe nói Trinh Nương cãi nhau với Nhữ Dương vương.
Trước mặt người ngoài Trinh Nương vĩnh viễn là mềm mại, dù không tán đồng với quyết định của Nhữ Dương vương, cũng sẽ quanh co lòng vòng nhắc nhở, hoặc là khiến Nhữ Dương vương tự hiểu ra, nàng cũng không bao giờ ở trước mặt người khác khiêu khích hay phản bác qua Nhữ Dương vương, dù là vì nhi nữ cũng không cùng hắn tranh cãi biện hộ.
Yên Nhiên nói:
- Đại di phu là Nhữ Dương vương, người bên ngoài cũng không dám cãi lại hắn, lúc này ở Vũ Hoa Đường nhất định có rất nhiều hạ nhân vây quanh, đại di lo lắng biểu ca, ta hiểu được, mà đại di phu chỉ có một mình biểu ca là trưởng tử, sao đành lòng trách phạt biểu ca? Chỉ là hù dọa biểu ca thôi, ta nhớ Trinh di đã từng nói, đại di phu không chấp nhận được người khác ở trước mặt hắn mà dám phản bác, dù hắn làm sai, tốt nhất nên nói từ từ.
- Là Trinh Nương nói?
Sắc mặt Nhàn Nương ngưng trọng, hỏi:
- Trinh Nương gặp Nhữ Dương vương lúc nào?
Trong lòng Yên Nhiên hoảng loạn:
- Trinh di cũng không phải chỉ nói đại di phu, ý tứ của nàng là nam nhân có địa vị tôn quý, càng quan tâm đến mặt mũi, ta cũng không biết Trinh di nói có đúng hay không, đại di là người hiểu rõ đại di phu nhất, hắn là Nhữ Dương vương có địa vị tôn vinh, ở Đại Minh người có địa vị cao hơn hắn cũng không nhiều lắm, đại di nói xem Trinh di nói có đúng không?
Trong đôi mắt Nhàn Nương đầy nghi hoặc, nhìn Yên Nhiên hơi run rẩy bất an giống như là đang sợ hãi, trong mắt lộ ra hoang mang nghi hoặc, lại nghe thấy Yên Nhiên lẩm bẩm:
- Nếu đại di nói Trinh di nói sai rồi, ta sẽ không tin Trinh di nữa, nàng nhất định là gạt người.
- Nàng nói cũng có vài phần đạo lý, nhưng đây là phương pháp xử sự của nàng, nàng không phải là ta...Mạnh Nhàn Nương.
Nhàn Nương ngạo nghễ cười cười:
- Ta biết ngươi lo lắng cho ta cùng vương gia, ta sẽ bình tĩnh, nhưng cái gì nên nói ta sẽ nói.
Yên Nhiên cúi đầu, tính tình của các nàng bất đồng, Nhàn Nương ngạo khí bức người, Trinh Nương vĩnh viễn cũng học không được, Yên Nhiên chỉ hy vọng Nhàn Nương biết uyển chuyển hàm xúc một chút.
- Quý như mẫu đơn cũng có lúc thướt tha nhiều vẻ.