Trinh Nương khôi phục lại dáng vẻ bình thản, khóe môi khẽ cong, nếu muốn nô tì có lòng tin tưởng, Trinh Nương phải trấn định:
- Lấy cho ta một chén trà, chúng ta từ từ suy nghĩ, sẽ có biện pháp giải quyết tình thế nguy hiểm này.
Thấy Trinh Nương có chủ ý, Vân Nhi yên tâm không ít, đến cạnh bàn tròn châm trà, quay người đi đến bên người Trinh Nương:
- Cửu tiểu thư dùng trà.
Trinh Nương dựa người vào gối đệm không có tiếp nhận chén trà, lại giống như vô tình nói:
- Ta chưa từng nghĩ sẽ hại người, cũng chưa từng nghĩ sẽ cùng người khác tranh đoạt, ta chỉ nghĩ được bình yên hạnh phúc, trôi qua những ngày tháng an ổn tự tại.
- Cửu tiểu thư.
Đôi mắt Trinh Nương mờ mịt mông lung, nàng cười khổ:
- Nếu ta không phải là thứ nữ thì tốt rồi, giống như Yên Nhiên, giống như đại tỷ, thật là tốt biết bao, Yên Nhiên không biết, ta hâm mộ nàng cỡ nào, có phụ huynh yêu thương, có nhị tỷ đau tiếc, không giống như ta.
- Cửu tiểu thư cùng Yên Nhiên tiểu thư không giống nhau, nô tỳ thích cửu tiểu thư.
Lúc này Trinh Nương mới tiếp nhận chén trà, nhìn Vân Nhi nói:
- Ngươi cũng ngồi xuống đi, chúng ta cùng suy nghĩ.
Trinh Nương cúi đầu nhìn lá trà trong chén trà, mùi hương nhàn nhạt bay lên mũi, nàng chỉ có thể dùng nửa lượng bạc để mua một cân trà tầm thường, trong phòng bài trí cũng không đáng bao nhiêu tiền, một năm chỉ có bốn bộ y phục, trang sức bình thường cũ kỹ, đồ ăn đơn điệu, muốn ăn một chút gì, cũng không có bạc để hối lộ phòng bếp.
Hai năm trước nàng bị say nắng, muốn ăn chén canh đậu xanh bị ma ma quản sự phòng bếp kể lể nửa ngày, này nọ nàng không thèm để ý, dựa vào công phu châm tạc của nàng, ngày tháng sẽ trôi qua rất tốt, nhưng lòng Lâm thị lại ngoan độc, bức ép nàng vào hố lửa,sao nàng có thể nhượng bộ? Sao có thể nghe lời?
Mạnh gia thi lễ gia truyền, vĩnh viễn sẽ không có chuyện sủng thiếp diệt thê, nhưng nếu thân mẫu di nương có được sủng ái, thì nàng cũng không rơi vào tình cảnh này.
Ánh mắt Trinh Nương sắc lạnh, Lâm thị cũng không phải là người thông minh, nếu không phải Mạnh gia có quy củ, Lâm thị sao có được quang cảnh mà tự đắc nhàn nhã như lúc này.
Mạnh lão gia cũng là phụ thân của Trinh Nương, Trinh Nương thở dài:
- Phụ thân tuổi đã lớn nhưng vẫn ít hài tử, ta cũng không có huynh đệ.
Vân Nhi nghe không hiểu, suy nghĩ một lúc lâu, nói:
- Người nói Tần di nương?
Nếu có được thân huynh đệ, sau này dù nàng gả cho ai cũng có chổ dựa vào, nàng vẫn sẽ nhu thuận giống như những lúc bình thường, có như vậy Lâm thị sẽ ít tính kế nàng, sẽ không quấy rầy những ngày an tĩnh đơn đạm của nàng.
Lại không ngờ được, nàng đem chính mình trở thành vô năng, lại khiến Lâm thị không hề cố kỵ mà bỏ qua, tùy ý gả nàng để lấy lợi ích.- Di nương dung mạo xinh đẹp, nếu thân thể được bảo dưỡng tốt, sẽ là người thích hợp.
Trinh Nương nhớ nàng vụng trộm đem bạc đưa cho mình, còn dặn dò nàng phải dưỡng tốt thân thể, đừng ham thức khuya mà thêu thùa, đưa cho nàng ít tổ yến.
Trinh Nương cảm động, đến tận hôm nay cũng luyến tiếc chưa dùng:
- Di nương tốt, ta cũng sẽ tốt, mà ta được tốt lành, thì di nương cũng có thể ăn uống không lo.
Lâm thị tùy ý bài bố nàng, Trinh Nương híp mắt, đôi mắt che dấu hàn ý lạnh lẽo, nói di nương dưỡng bệnh cũng vì muốn Lâm thị ít tính kế nàng, Trinh Nương suy nghĩ một hồi nói:
- Vân Nhi.
Vân Nhi lên tiếng:
- Có nô tỳ.
- Tuy ngươi ở bên cạnh ta không lâu, nhưng ta đối đãi với ngươi cũng giống như Hạ Hà, thậm chí còn coi trọng ngươi hơn.
- Nô tỳ biết người ưu ái, nô tỳ thề sống chết đi theo cửu tiểu thư.
-Lời này nặng quá, ta chưa từng nghĩ sẽ để ai vì ta mà chết, tánh mạng là quý giá, vì người khác mà chết, không đáng, ta không muốn nghe ngươi nói từ chết nữa, ta sẽ còn sống, ngươi cũng sẽ còn sống, chúng ta sẽ sống rất tốt, những người có ân với ta, đều sẽ sống rất tốt.
Trinh Nương buông chén trà, nắm tay Vân Nhi:
- Hạ Hà đơn thuần chất phác, nhưng nàng đối với ta rất trung tâm, lúc này ta không dùng được nàng, chỉ có thể trông cậy vào người cẩn thận thông minh như ngươi.
- Xin nghe cửu tiểu thư phân phó.
- Phân phó gì chứ, chúng ta ở chung một chỗ, ngươi hỏi thăm tin tức nói cho ta biết, tục ngữ có câu “Tam cá xú bì tượng, tái quá Gia Cát Lượng”, cùng nhau nghĩ biện pháp so với một mình ta nghĩ sẽ toàn diện hơn.
(Yul:Tam cá xú bì tượng, tái quá Gia Cát Lượng nghĩa là đầu của ba người thợ giày gộp lại cũng hơn ông Gia Cát Lượng. Ý là ca ngợi trí tuệ tập thể)
Vân Nhi liên tục gật đầu, được cửu tiểu thư nể trọng tín nhiệm, nàng rất vui mừng, chủ động nói:
- Mẫu thân của nô tỳ đã hỏi thăm tin tức, phu nhân có vẻ do dự, cũng không có để Trần gia hạ sính, nhưng nô tỳ cảm thấy... cảm thấy...
Nhìn ánh mắt Trinh Nương cỗ vũ, Vân Nhi cắn răng nói:
- Nô tỳ hầu hạ phu nhân nhiều năm, nô tỳ cảm thấy phu nhân sẽ không để mất cửa hôn sự với Trần gia, tam thiếu gia là người phu nhân coi trọng, từ nhỏ đã được phu nhân nuôi lớn, lại thú chất nữ ngoại gia, mấy năm trước tam thiếu gia có tên trong danh sách tham dự khoa cử đỗ tú tài phu nhân còn rất vui mừng, nhưng sau hai lần dự thi hắn cũng không đỗ đạt gì, tam nãi nãi thường oán giận phu nhân, cửu tiểu thư sợ là không biết, phu nhân cùng ngoại gia của tam nãi nãi làm ăn buôn bán, phu nhân không thể để tam nãi nãi chịu ủy khuất, Trần gia nhị lão gia là quốc tử giám tế tửu, nếu hắn đồng ý giúp tam thiếu gia đỗ đạt, tam nãi nãi sẽ có thể diện, Mạnh gia chính là quan tâm tam thiếu gia.(Yul: chức tế tửu trong quốc tử giám là chức vị đứng đầu trường Quốc học-tương đương với Hiệu trưởng)
Trinh Nương cười cười gật đầu:
- Ngươi nói rất đúng, ngươi là người thông minh lanh lợi, phải làm nha hoàn thật đáng tiếc.
- Cửu tiểu thư không ghét bỏ nô tỳ càn rỡ, là nô tỳ có phúc.
Vân Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, làm gì có chủ tử nào sẽ nghe nô tì phân tích, nàng càng cảm thấy mình chọn đúng chủ tử rồi, cửu tiểu thư là người có tâm kế, thủ đoạn, nàng sẽ không giống tứ tiểu thư yếu đuối bị hành hạ cho đến chết, cũng sẽ không nhân từ nương tay.
Đứng ở bên người cửu tiểu thư là an toàn, nghe Trinh Nương ôn nhu nói:
- Đúng vậy, nàng sẽ không thay đổi chủ ý, nàng đang chờ, chờ đại tỷ quyết định, thất tỷ còn chưa có định hôn sự, sao ta có thể đính ước trước? Nàng đang đợi cũng là cơ hội của chúng ta.
Trinh Nương nói:
- Vân Nhi hãy lưu ý hành động của mẫu thân, nếu hỏi thăm được gì thì tốt, không được cũng không sao, chúng ta biết đại khái là được, mẫu thân trước giờ vẫn quản gia, là người rất khôn khéo, ta cũng không muốn ngươi bị mẫu thân hoài nghi.
Vân Nhi cảm động nói:
- Cửu tiểu thư vì nô tỳ mà suy nghĩ, nô tỳ... nô tỳ..
- Không cho phép nhắc đến từ chết
Trinh Nương mềm nhẹ dùng khăn lau khóe mắt của Vân Nhi, ôn nhu nói:
- Ngươi là người mẫu thân ban cho ta, thường đi đến phòng mẫu thân, nói một chút chuyện của ta, mẫu thân cũng có thể yên tâm, ngươi không phải là có rất nhiều tỷ muội sao, các ngươi ở chung một chổ đi, bên người ta có Hạ Hà, tạm thời không dùng đến ngươi, ta không muốn làm khó ngươi.
- Nô tỳ hiểu được.
Trinh Nương coi trọng trí tuệ của Vân Nhi, không cần nàng nói rõ ràng, Vân Nhi cũng sẽ biết phải làm gì:
- Ta bình thường cũng không có yêu thích gì, chỉ thích thêu hoa, vì mẫu thân làm bao gối đầu còn chưa có làm xong, ta làm gì có thời gian làm gì khác nữa.
- Nô tỳ hiểu được.
Nàng biết nên nói như thế nào, khiến Lâm thị yên tâm:
- Nô tỳ còn hỏi thăm được một tin tức, năm ngày sau đại cô nãi nãi nói với phu nhân muốn mang theo người cùng thất tiểu thư đến Nhữ Dương vương phủ.
Trinh Nương mỉm cười gật đầu:
- Chúng ta không biết chuyện Trần gia tới cửa cầu thân.
- Dạ, không biết đâu.
- Ta nghĩ thất tỷ tỷ cũng không biết, mẫu thân ngóng trông thất tỷ tốt, ngóng trông thất tỷ phú quý, chuyện này sẽ không nói cho nàng.
Vân Nhi nhíu mày, thử hỏi:
- Ngài muốn cho thất tiểu thư biết?
Trinh Nương cười nói: - Thất tỷ đang phiền não, chúng ta đừng vì chuyện nhỏ này mà làm phiền nàng.
Lúc này Huệ Nương đang ở thế khó xử, không biết nên chọn phú quý, hay là chọn tình yêu, nếu Huệ Nương có can đảm tư hội cùng Dương gia tam thiếu gia, bước cờ này Trinh Nương làm sao có thể không cần đây?
Trinh Nương lấy ra khăn tú, sắc hoa thích hợp để Tần di nương dùng, đuổi Vân Nhi đi thám thính tin tức, dẫn Hạ Hà đi thăm hỏi Tần di nương, Trinh Nương nhẹ giọng hỏi Hạ Hà:
- Ta nhớ tẩu tử ngươi là người trong phòng bếp?
Hạ Hà nói:
- Trí nhớ của Cửu tiểu thư thật tốt, tẩu tử ở bên cạnh Dương ma ma, lại không làm việc gì ra hồn, nương của nô tì không hài lòng tẩu tử, nếu nàng không ăn nói vụng về, thì hai người có thể sẽ có chuyện tốt rồi.
- Mẫu thân thích uống cháo không phải là do tẩu tử ngươi nấu sao? Sao có thể vô dụng được.
Trong lòng Trinh Nương đang tính kế, hỏi đến chuyện dùng cháo, Hạ Hà liền trả lời:
- Mấy tối nay phu nhân đã uống ngấy, không để tẩu tử nô tỳ làm cháo.
- Lúc ta ở bên người mẫu thân đã từng thưởng thức tay nghề của tẩu tử ngươi, tay nghề vô cùng tốt, nhưng thiếu đa dạng, dùng gia vị hơi ít, khẩu vị liền phai nhạt một chút, mẫu thân thích ăn mặn, cháo thanh đạm quá mẫu thân sẽ không muốn ăn, tẩu tử ngươi ít được tiền thưởng đi.
Hạ Hà nói:
- Nương của nô tỳ thường oán giận trước kia còn có thể có hai xâu tiền, hiện tại tẩu tử không được trọng dụng, không được chút nào.
- Chuyện điều canh ta không hiểu lắm, ngươi trở về nói với nàng, thử dùng gia vị, nguyên liệu thơm ngon đa dạng nhiều một chút.
- Dạ!
Trinh Nương đi đến Hương Chỉ Viện của Tần di nương, Tần di nương không phải được gả vào phủ làm thiếp, cũng không phải là người của Lâm thị đưa cho Mạnh lão gia, là Mạnh lão gia từ phía nam mang về.
Sau khi hồi phủ Mạnh lão gia đối với nàng phai nhạt rất nhiều, mấy tháng cũng không đến một lần, trong mắt mọi người Tần thị bị thất sủng.
Nếu không phải Trinh Nương được Lâm thị yêu thích, ma ma quản sự trong phủ sẽ chướng mắt nàng, lúc Trinh Nương vừa xuyên đến, một ma ma thân cận của Lâm thị, chặn cửa mắng Tần thị, muốn lấy đi vòng vàng trên tay Tần thị, mà Tần thị trừ bỏ việc ôm nàng khóc lóc, cái gì cũng không làm được.
Bài trí trong phòng Tần thị còn kém hơn phòng của Trinh Nương, căn phòng cũ kỹ, Hương Chỉ Viện không có đại sảnh, vào cửa liền thấy ánh sáng ảm đạm, Tần thị mặc y phục cũ kĩ, dựa vào ánh sáng bên ngoài cửa sổ, tú khăn, thấy Trinh Nương đến, vội đứng dậy nói:
- Sao ngươi lại đến đây?
Cuối thu trong phòng hàn khí âm lãnh, Tần thị cũng không dùng nhiều than, lúc mùa đông cũng không dám dùng nhiều, lúc này còn rất ít, Tần thị đôi tay lạnh như băng nắm lấy tay Trinh Nương, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay Trinh Nương, Tần thị chậm rãi buông tay, mặc dù nàng quyến luyến nhưng vẫn nhẹ giọng đuổi nàng:
- Trong phòng ta lạnh, sợ ngươi không quen, mau trở về đi, đừng để đông lạnh thân thể. Ta tú năm sáu cái khăn, dựa theo mẫu vẽ ngươi đưa, dù không bằng châm tuyến của ngươi, nhưng vẫn có thể đổi ít bạc vụn.
Tần thị đem tú khăn cẩn thận đưa cho Trinh Nương, nhẹ giọng nói:
- Bạc ngươi hãy giữ lấy, ta ở trong phủ đã có tiền tiêu vặt hàng tháng, không lo ăn mặc, ngươi còn phải lập gia thất, trong tay có chút bạc ngày ngày trôi qua cũng tốt hơn.
Trinh Nương cầm lấy tay của Tần thị, dịu dàng gọi:
- Di nương.
Tần thị hốc mắt ướt át:
- Ta vô dụng, không thể giúp được gì cho ngươi.
- Di nương còn trẻ, đã muốn cả đời trôi qua như vậy?
Trinh Nương cẩn thận đánh giá Tần thị, hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi chính là thời điểm tốt để nữ nhân hoài thai, mặc dù không có thành thục quyến rũ, nhưng dáng người Tần thị lung linh có hứng thú, mặt mày tinh xảo, hơn nữa nàng vì Tần thị mưu tính, không lo không bắt được tâm Mạnh lão gia, nam nhân yêu thích gì, không ai có thể hiểu rõ ràng bằng Trinh Nương.