Quen nhìn thấy Nhàn Nương cường thế kiên cường, lúc này lại nhìn thấy Nhàn Nương nhu hòa, Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh có chút kinh ngạc.
Huệ Nương vụng trộm nhìn Nhữ Dương vương, lúc này Nhàn Nương nói:
- Thỉnh mẫu thân dẫn hai vị muội muội tới gian phòng phía tây tạm nghĩ.
Trinh Nương quỳ gối nói:
- Dạ, đại tỷ.
Trinh Nương cúi đầu nâng đở tay Lâm thị, gọi Huệ Nương:
- Thất tỷ tỷ.
Huệ Nương muốn ở trước mặt Nhữ Dương vương lưu lại ấn tượng thật tốt, nhưng bản năng lại đối với hắn sợ hãi, Huệ Nương làm ra động tác biểu cảm, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, cùng Trinh Nương một trái một phải nâng Lâm thị, dịu dàng nói:
- Đại tỷ yên tâm đem mẫu thân giao cho muội, người cùng vương gia từ từ nói chuyện, ta...
Lâm thị mới vừa rồi nghe Nhàn Nương nói sẽ không tuyển Huệ Nương làm kế thất vương phi, Nhàn Nương đã hạ quyết định thì chuyện này rất khó thay đổi.
Cũng không muốn Huệ Nương ở Nhữ Dương vương phủ dọa người, nắm chặt tay Huệ Nương, ý bảo nàng không thể nói thêm gì nữa.
Ba người rời đi, Yên Nhiên ngừng thở, Nhàn Nương không có kêu nàng rời đi, cũng vì Triệu Dật Thanh đã từng ở trên chiến trường, đối với cảnh vật chung quanh rất sâu sắc, Yên Nhiên không dám có động tác dư thừa, tiếp tục ẩn giấu ở phía sau bình phong.
Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh thấy Trinh Nương đối với mình không hề lưu luyến mà rời đi, cũng có vài phần mất mác.
Nhưng sau đó lại nghĩ là Nhàn Nương bắt nàng rời đi, nàng ở Mạnh gia ngày ngày trôi qua nhất định là không dễ chịu, Nhữ Dương vương càng đau lòng nàng.
Sắc mặt đang hòa dịu lại trở nên lạnh lùng, ngồi đối diện Nhàn Nương, lạnh mặt uống trà, Yên Nhiên nghe thấy âm thanh chén trà vang lên, tay càng nắm chặt góc tay áo.
Hắn đến làm cái gì? Chẳng lẽ không thể hỏi thăm một câu về thân mình của Nhàn Nương sao?
Thần sắc Nhàn Nương càng bình tĩnh, trong ánh mắt tràn đầy trào phúng, là trào phúng bản thân nàng hay cũng là Nhữ Dương vương.
Nàng cùng Nhữ Dương vương thành thân hơn mười năm, hiểu rất rõ tính tình của hắn, mặc dù Nhữ Dương vương coi trọng Trinh Nương, muốn thú Trinh Nương làm kế thất vương phi, vừa muốn thể diện vừa muốn thể thống hắn sẽ không giáp mặt nói thẳng ra.
Thật ra Nhàn Nương cũng không có tính toán để Yên Nhiên ở sau bình phong, không chỉ có một mình Triệu Dật Thanh muốn thể diện.
Mạnh Nhàn Nương cũng đồng dạng không muốn để Yên Nhiên đồng tình với nàng.
Nhưng sau đó nàng sửa lại chủ ý, muốn cho Yên Nhiên biết Nhữ Dương vương là người như thế nào, một khi Yên Nhiên gả cho Triệu Duệ Kỳ, đối với Nhữ Dương vương sẽ sinh ra cảnh giác.
Triệu Dật Thanh không phải là người tốt lành gì, nhưng nàng đâm đầu vào, thua chính là thua, không có gì phải oán hận.
- Vương gia có còn nhớ được cây đào ở Mạnh phủ? Ngày đoàn viên hoa đào nở rộ?
- Mạnh phủ có cây đào?
Nhàn Nương đau khổ cười chua sót:
- Cũng đúng, vương gia trừ lúc còn niên thiếu đi đến Mạnh phủ một lần, thì đến tận bây giờ vẫn chưa từng bước qua cửa Mạnh gia nửa bước.
Hắn đã quên lời thề ưng thuận dưới cây đào, Nhàn Nương lại nhớ cả đời, đa tình nữ tử bạc tình lang, trên người đau, tâm càng đau, Triệu Dật Thanh nhíu mày:
- Ngươi đang trách bổn vương không tới Mạnh gia?
Nhàn Nương nhìn thẳng Nhữ Dương vương, trong đôi mắt trong suốt lộ ra một phần hiểu rõ, nhan sắc yêu kiều, khẽ cong khóe môi:
- Nếu vương gia theo ta hồi Mạnh phủ nhiều lần, không phải là ngươi đã sớm tìm được nàng?
Nhữ Dương vương ở trước mặt Nhàn Nương không thể nào che giấu tâm tư, hắn tức giận, hắn tức giận:
- Ngươi có ý tứ gì?
- Ta có thể có cái ý tứ gì đây? Thấy cửu muội muội nhớ tới một người, là một người được vương gia nhớ kĩ.
Lời nói của Nhàn Nương như vân đạm phong khinh khiến cho Nhữ Dương vương thẹn quá thành giận, hơi thở nặng nề.
Yên Nhiên tránh ở sau bình phong không rõ bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Chớ không phải là Nhữ Dương vương có người ái mộ? Yên Nhiên thoáng di động bước chân, ánh mắt thăm dò.
Trên mặt Nhữ Dương vương âm hàn nếu băng sương, tay nắm chặt thành quyền:
- Vương phi phải cảm thấy may mắn, vì bổn vương không đánh nữ nhân.
Nhàn Nương cười ra tiếng, môi anh đào phát ra tiếng cười thanh túy, Yên Nhiên biết Nhàn Nương đang đau thương.
Nhữ Dương vương đang thương tổn nữ tử thật lòng thương hắn, vì hắn mà trả giá hết thảy.
Kiếp trước Trinh Nương chưa bao giờ nhìn hắn như thế, lúc hắn đi tìm thiếp thất giải quyết tịch mịch, Trinh Nương luôn luôn rộng lượng mỉm cười, khi hắn chuyên sủng Trinh Nương, cũng chỉ tươi cười vui vẻ hơn một chút.
- Vương gia không phải là không đánh nữ nhân, nếu ngươi đánh nữ nhân, sẽ thương tổn đến thể diện tôn quý của ngươi, ngươi là sợ bị người nghị luận đường đường là Nhữ Dương vương có vi lễ giáo truyền, lại cùng một phụ nhân so đo.
- Mạnh Nhàn Nương ngươi không thể để bổn vương nhớ kỹ ngươi một phần tốt đẹp, nhớ kỹ thiện ý của ngươi.
Nhàn Nương nhàn nhạt cười nói:
- Ở trong mắt vương gia, ta còn tốt đẹp sao? Không phải tất cả đều là ta sai sao? Hại Uyển Như là ta sai, tranh bạc là ta sai, cùng hoàng hậu nương nương kết giao là ta sai, không có giáo dưỡng tốt nhi tử là ta sai, không khiếm nhi tử điệu thấp ẩn mình là ta sai, khắp nơi áp chế bà bà là ta sai, phô trương ngang ngược cũng là ta sai... Còn có cái gì sai nữa? Vương gia nói cho ta biết.
Nhàn Nương xoa nhẹ cái trán, suy nghĩ một hồi lâu, cười nói:
- Thật ra ta có một việc làm sai lầm, là tin ngươi. Tin tưởng ngươi thật lòng.
Nhữ Dương vương vỗ cái bàn:
- Ngươi nói này nọ, chẳng lẽ là lỗi của bổn vương? Không phải tại ngươi sao Uyển Như có thể chết như vậy? Ý tứ của ngươi chính là hối hận khi gả cho bổn vương, ngươi cũng đừng quên, không có bổn vương, sao ngươi có thể làm được kinh thành đệ nhất mệnh phụ.
Uyển Như... Yên Nhiên bị tên này làm trấn kinh, sau khi Nhàn Nương cách thế, nàng cũng không có thiêu hủy sổ ghi chép của Nhàn Nương, có một quyển viết tay lưu lại, từ lúc Yên Nhiên bảo quản, cho tới lúc Yên Nhiên vẫn còn là thế tử phi, cũng không có để ý đến quyển viết tay này.
Đến khi biểu ca mất đi tước vị, sau đó nàng ở trong phủ thủ tiết, mới lật xem quyển viết tay kia, Nhàn Nương có ghi lại chuyện của Uyển Như, là nữ nhân Nhữ Dương vương yêu nhất...
- Uyển Như bất quá chỉ là thiếp thất của ngươi, so với chính phi còn quan trọng hơn sao?
- Bổn vương bởi vì kính trọng ngươi, mới không có truy cứu tới cùng, bằng không ngươi phạm vào ghen tị trong thất xuất chi điều, bổn vương có thể hưu ngươi.
Nhàn Nương nói:
- Ta có thể chiếm vị trí vương phi, còn phải đa tạ vương gia khoan hồng độ lượng?
- Ngươi không cần trào phúng bổn vương, Triệu gia không có chuyện sủng thiếp diệt thê.
Nhàn Nương hỏi:
- Vương gia có thể còn nhớ rõ mình có bao nhiêu thiếp thất? Ngươi vì sao không nghĩ lại, sao ta lại ghi hận một mình nàng?
- Bổn vương chú ý Uyển Như nhiều nhất, ngươi làm sao có thể không ghi hận?
Triệu Dật Thanh nói thẳng, ở trong mắt hắn Nhàn Nương chính là nữ nhân ghen tị.
- Ngươi tổng cộng có chín vị thiếp thất, người không có danh phận ta sẽ không nói.
Nhàn Nương ngẩng đầu nhìn Triệu Dật Thanh:
- Vương gia nói sai rồi, ta có thể trở thành kinh thành đệ nhất mệnh phụ, tất nhiên là nhờ vương gia, nhưng là ta tự giành lấy, không phải là ngươi bố thí cho ta.
Yên Nhiên nhịn không được nói:
- Nói hay lắm, đại di nói rất hay.
Nhữ Dương vương quay người nói:
- Ai? Ra đây cho bổn vương.
Yên Nhiên rời khỏi bình phong, Nhàn Nương không dám nói, nàng dám nói, Nhàn Nương muốn lưu lại mặt mũi cho Nhữ Dương vương, nàng sẽ không.
Yên Nhiên nếu không vì Nhàn Nương mà nói ra ủy khuất, chính là cô phụ cơ hội trọng sinh:
- Nhữ Dương vương điện hạ còn có thể nhớ rõ Hán Quảng vương sao?
Nhữ Dương vương hung ác trừng mắt nhìn Yên Nhiên, trước đó vài ngày lúc hắn giáo huấn nhi tử, chính là Yên Nhiên đến làm rối, lúc này nàng lại tới nữa:
- Ngươi cút ra ngoài cho bổn vương.
Yên Nhiên đứng ở trước mặt Nhữ Dương vương, bên môi nở một mụ cười thanh đạm:
- Mười năm trước Hán Quảng vương phủ còn hơn cả Nhữ Dương vương phủ, lúc đó Hán Quảng vương quân công hiển hách, thú thê tử là Hoài Dương quận chúa, người sẽ không nghĩ người so với Hán Quảng vương lúc đó lấy một vạn binh lính chống cự hơn mười vạn Man Di còn lợi hại hơn? Nếu ta nhớ không lầm, người từng ở dưới trướng Hán Quảng vương, người ở Bắc Cương thiết kế kỳ mưu đánh phá Man Di, nhưng có thể so sánh chiến công, Hán Quảng vương là đệ nhất, được mọi người công nhận, ta không có nói sai đi?
Nhữ Dương vương gật đầu:
- Hán Quảng vương tráng niên sớm thệ(chết), là tổn thất lớn nhất của Đại Minh.
- Mà lúc đó Hán Quảng vương phi cũng không phải là kinh thành đệ nhất mệnh phụ, ta có nhớ lầm không?
Nhàn Nương khóe miệng cong lên, Nhữ Dương vương nhếch môi, Hán Quảng vương không chỉ có chiến công cao, mà dung mạo có thể so với Phan An.
Tuy Nhữ Dương vương lúc này đã trở thành kinh thành đệ nhất mỹ nam, nhưng so với Hán Quảng vương còn kém xa.
Yên Nhiên nói:
- Nhìn thần sắc của điện hạ, ta không có nói sai đi, mới vừa nghe đại di nói điện hạ có rất nhiều thiếp thất, là vì người chú ý Uyển Như di nương nhiều nhất, cho nên đại di mới có thể ra tay hãm hại.
- Chuyện riêng của Nhữ Dương vương phủ, ngươi dám quản?
Yên Nhiên chỉ mới câu hỏi, Nhữ Dương vương đã cảm giác trên mặt nóng rát, Yên Nhiên nói:
- Đại di không muốn vương gia bị mất thể diện, còn ta không muốn ngươi hiểu lầm đại di, coi người xấu thành người tốt, cả đời hoài niệm một nữ nhân không biết xấu hổ.
(Yul: YN không còn nể trọng DTT nữa nên bắt đầu từ khúc này sẽ xưng là ta vs ngươi)
『Phanh』 Nhữ Dương vương đứng bật dậy, bước đến chổ Yên Nhiên, sắc mặt xanh mét:
- Ngươi nói cái gì?
- Yên Nhiên.
Nhàn Nương sốt ruột nói:
- Tránh ra, Yên Nhiên.
Yên Nhiên không phục, không chịu thua ngẩng đầu nhìn Nhữ Dương vương:
- Ta nói nàng chẳng biết xấu hổ, ta nói nàng tâm như rắn rết, ta nói nàng thấy lợi quên nghĩa, ta nói nàng đem ngươi đùa giỡn xoay quanh, Nhữ Dương vương điện hạ muốn đánh người sao?
Nhữ Dương vương nâng lên cánh tay lại buông xuống, trên trán gân xanh nhảy lên:
- Ngươi lặp lại lần nữa.
- Không nói, đem ngươi chọc tức, đại di sẽ đau lòng.
Yên Nhiên bình thản mở miệng, không e sợ Nhữ Dương vương, không muốn kích thích hắn cũng là vì Mạnh Nhàn Nương, Nhữ Dương vương là chiếm hào quang của Nhàn Nương:
- Nhữ Dương vương anh minh thần võ a, lúc ngươi oán hận đại di, lại không có nghĩ tới Nhữ Dương vương phủ phú quý là ai duy trì, vương gia bổng lộc hàng năm một vạn lượng đúng không, vương phủ chắc dưỡng ít người lắm, một vạn lượng đủ sao?
- Nhữ Dương vương phủ còn có thôn trang, không phải chỉ dựa vào bổng lộc.
- Có thôn trang thì sao? Nhiêu đó cũng đủ chi tiêu?
Nhữ Dương vương một câu cũng không nói được, lúc trước Nhữ Dương vương phủ có bao nhiêu của cải, hắn không có quên.
Yên Nhiên tiếp tục nói:
- Ngươi không có nghĩ tới vì sao đại di tuổi còn trẻ đã phải an bài hậu sự? Vì sao nàng sẽ chết sớm? Lúc ngươi chỉ trích đại di xa hoa lãng phí, có từng nhớ tới nàng vì vương phủ lo liệu vất vả, lúc ngươi nói nàng vô tình vô nghĩa, có từng nhớ là ai ở Kim Loan điện viết xuống huyết thư, cùng ngươi đồng cam cộng khổ? Lúc ngươi nói đại di kết giao gian thần xua nịnh, sao ngươi không nghĩ tới vì sao phải làm như vậy? Nếu không phải trong cung phân phó, đại di có khả năng cùng gian thần nịnh nót tương giao sao? Lúc ngươi hoài niệm nữ nhân vô sỉ kia, có từng nghĩ tới nàng sẽ thương tâm?
Nhữ Dương vương thân thể buộc chặt, tận lực nhẫn nại.
Yên Nhiên cuối cùng nói:
- Ngươi không có nghĩ tới chính phi xử trí tiểu thiếp là chuyện phải làm? Cũng không có nghĩ tới đại di có phải vì ngươi mới lâm vào khốn cảnh? Mới vừa rồi ngươi đã nói vì người để ý nữ nhân kia, nên đại di mới hạ thủ, nếu nàng không thèm để ý đến ngươi, cần gì phải để ý đến nàng ta? Ngươi đem tình ý của đại di tùy ý tiêu xài cho rằng đó là chuyện phải làm, không có người nào coi trọng ngươi hơn đại di, ngươi sủng, đặt nữ nhân kia ở trong lòng, cũng chưa từng để ý tới ngươi.