Hạnh Phúc Tái Sinh

Lúc Yên Nhiên cùng Phó Tuấn Khanh đi dạo hội chùa, thì Trinh Nương đã lấy được hảo cảm của Tề phu nhân, An Ninh công chúa cũng có vài phần kính trọng nàng.

Là Mạnh gia tiểu thư, Trinh Nương biểu hiện hoàn mỹ không khuyết điểm, dù có người soi mói cũng không nói được lời nào không tốt về Trinh Nương.

Nàng ngại ngùng, trung hậu, dịu ngoan, kính cẩn rất dễ dàng có được hảo cảm của người khác.

Mặc kệ là ứng phó với đám danh môn đích nữ, hay là đám thứ nữ nhu nhược khiêm tốn.

Trinh Nương vẫn ứng đối thỏa đáng, tự nhiên hào phóng, tuy thần thái hơi biến hóa, nhưng khiến cho mỗi người đều có cảm giác như tắm gió xuân.

Tề phu nhân càng yêu thích Trinh Nương, không chỉ một mình Tề phu nhân, mà các vị phu nhân khác cũng lặng lẽ hỏi thăm Trinh Nương.

Tề phu nhân an bày, để Trinh Nương gặp được Chu gia tam thiếu gia, là một nam nhân đôn hậu, năm nay mười tám tuổi, ngũ quan đoan chính, nhìn rất đáng tin cậy.

So với người cùng lứa thì hắn càng trầm ổn, vì là thiếu niên lang, có lại tinh thần phấn chấn, lúc cùng Trinh Nương nói chuyện, hai bên lỗ tai hắn cũng đã ửng đỏ.

Trinh Nương cúi mặt ngượng ngùng, nàng dùng lời nói thử hắn, Chu tam công tử nghe trả lời giống ý nghĩ của nàng, Trinh Nương cũng có chút động tâm.

Vì ở đây quá nhiều người không thể ở lâu, Trinh Nương cùng Chu tam công tử tách ra, lúc Chu tam công tử bị thân mẫu Tề phu nhân hỏi đến, liền đỏ mặt gật đầu, ồm ồm nói:

- Xin mẫu thân làm chủ.

Tề phu nhân cười nói:

- Ngày mai ta đến Nhữ Dương vương phủ, nghe nói Mạnh gia phu nhân đang dưỡng bệnh, cùng vương phi điện hạ nói trước một câu rồi sẽ đi Mạnh phủ cầu thân.

- Đa tạ mẫu thân.

- Ngươi là tự tay ta nuôi lớn, không khác gì đại ca ngươi, sau này Chu gia phải dựa vào hai người các ngươi, ta sẽ không bạc đãi ngươi, lúc ở chùa miếu, ta đã xem qua tú kinh của nàng, thật sự là châm tuyến rất tốt, hôm nay vừa thấy tuy ngại ngùng một chút, nhưng không sợ sệt, cũng không có vẻ luồn cúi, xem ra đã được giáo dưỡng rất tốt, có thể dưỡng ra vương phi điện hạ, nên ta tin tưởng giáo dưỡng của Mạnh gia.

Chu tam công tử cúi người làm lễ nói:

- Làm phiền mẫu thân quan tâm, nhi tử sẽ không quên ân dưỡng dục của mẫu thân.

Trinh Nương trở lại Mạnh phủ, đi gặp Tần di nương, ứng phó vài câu với đại tẩu, rồi trở lại tú lâu.

Lúc ngồi một mình, trên môi lộ ra tươi cười, lấy tú phẩm ra tú, Trinh Nương bắt đầu cân nhắc.

Chu gia là người thanh quý, đích mẫu Tề phu nhân có thanh danh tốt, tam công tử được đích mẫu nuôi lớn, không giống với đám thứ tử khác.

Hơn nữa Chu gia chỉ có một thê hai thiếp, khác với Đại Minh tam thê tứ thiếp thì tốt hơn rất nhiều.

Sau khi hắn thành thân sẽ chuyển ra ngoài, đến lúc đó Trinh Nương có thể cùng hắn rời kinh.

Không những không có đích mẫu bên cạnh lập quy củ, còn có thể đi xem phong cảnh của Đại Minh.


Xem thử Đại Minh cùng Đại Minh trong trí nhớ của nàng có gì khác nhau.

Chỉ cần hắn có tính cầu tiến, Trinh Nương có thể giúp hắn tiến thêm một bước.

Sau khi ở riêng không có bà bà sẽ giảm rất nhiều phiền toái, Trinh Nương càng nghĩ càng cảm thấy Chu tam công tử thích hợp với nàng.

Ai nói nữ tử xuyên qua đều gả vào hầu gia vương gia, xuyên qua thứ nữ liền gả làm kế thất? Nàng chỉ muốn tìm nam nhân có tài lực để nàng có thể trôi qua những ngày tháng nhàn nhã an ổn.

- Cửu tiểu thư.

Vân Nhi nhẹ nhàng đi đến bên người Trinh Nương nói:

- Nô tỳ đã đi hỏi thăm, Chu gia là người trong sạch, Chu lão gia là tam phẩm, ở lễ bộ làm quan, Chu gia đại thiếu gia làm tri huyện ở ngoài kinh thành, tuy còn có hai vị thứ xuất thiếu gia, nhưng cũng không chịu thua kém, chỉ là không được Tề phu nhân yêu thích, chỉ có vị tam thiếu gia này, nghe nói là được đích mẫu nuôi dưỡng như trưởng tử, cũng rất thân cận với Chu đại thiếu gia, hắn viết văn vẻ từ ngữ trau chuốt nhưng không hoa mỹ, là người công chính, lời này là ân sư của hắn nói, Chu tam công tử có duyên phận bái Tôn đại nho, không phải nói người nổi tiếng khắp kinh thành Phó gia Ngọc lang cũng là đệ tử của Tôn đại nho sao?

- Ngọc lang Phó công tử?

Trinh Nương ở rất xa nhìn thấy Phó Tuấn Khanh, dù không thấy rõ, nhưng nàng cũng khen ngợi một câu:

- Hảo một vị tuấn dật phong lưu Ngọc lang.

- Các vị khuê tú chưa xuất giá trong kinh thành đều ngóng trông hắn, có tài trạng nguyên, có mưu trí, có võ nghệ, Phó gia tuy không phải là danh môn, nhưng lại là kinh thành vọng tộc, không biết hắn chung tình với tiểu thư nhà nào.

Lúc Vân Nhi nói đến Ngọc lang Phó Tuấn Khanh trong mắt hiện ra ngưỡng mộ, Trinh Nương nhìn thấy nhẹ nhàng lắc đầu.

Ai cũng thích nhìn mỹ nam tử, huống chi Phó Tuấn Khanh không chỉ có dung mạo, lại có tài danh, gia tộc huân quý, khó trách nữ tử sẽ vì hắn mà mê muội.

Trinh Nương nhắc nhở nàng:

- Ngọc lang đã có lương xứng, không phải là người chúng ta có thể muốn, thưởng thức thì có thể, hãm sâu vào trong đó, sau này sẽ không có gì ưu việt, Ngọc lang chỉ có một, người cùng ngươi cả đời cũng không phải là hắn.

- Nô tì nào dám mơ tưởng đến Phó công tử, nô tì biết được thân phận của mình, ngàn vạn lần không xứng với hắn.

Vân Nhi có mấy phần tiếc nuối, biết nàng nhìn trúng Chu gia tam công tử, Vân Nhi là nha đầu cũng không dám nhiều lời:

- Nếu người là...

- Vân Nhi.

Trinh Nương lắc đầu, cắn sợi chỉ, nhẹ giọng nói:

- Ngươi đến giúp ta nhìn một chút, khăn này tú như thế nào? Có cần dùng thêm họa tiết?

Vân Nhi cùng nàng thảo luận quyên khăn, việc này xem như cho qua, Trinh Nương chỉ cầu an ổn sống qua ngày, gả cho Chu tam công tử đối với nàng mà nói là tốt nhất.


Nàng biết Vân Nhi tiếc hận tài năng của nàng, Ngọc lang nàng không dám muốn, ngay cả cơ hội là Nhữ Dương vương nàng cũng không muốn suy nghĩ.

Gả vào vương phủ rất phức tạp, Nhữ Dương vương ngay trước mặt chính phi, còn chú ý nhiều đến nàng, rõ ràng là người bạc tình.

Nhữ Dương vương phủ

Qua hai ngày, Nhàn Nương nghe nha hoàn bẩm báo Tề phu nhân tới gặp, thấp giọng phân phó với người bên cạnh hai câu.

Nhìn canh giờ, Nhữ Dương vương hẳn là sắp đến đây, nếu an bày xảo diệu, hắn sẽ nghe thấy Tề phu nhân muốn sính Trinh Nương làm nhi tức.

Gần đây mỗi ngày Nhữ Dương vương đều đến tìm Nhàn Nương nói chuyện, tuy Nhàn Nương lãnh đạm với hắn.

Nhưng không thể không nói Nhữ Dương vương thật biết cách làm nữ tử vui lòng.

Lúc nói những lời tâm tình cũng khiến Nhàn Nương có chút xúc động, nhưng nàng đã xem thấu Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh, sao có thể rơi vào?

Thỉnh Tề phu nhân tiến vào, Nhàn Nương cùng nàng đàm tiếu, cố ý ngăn chặn lời nàng muốn nói đến chuyện cầu thân.

Nhàn Nương hỏi rất lâu, vẫn luôn thao túng quá trình nói chuyện, đến lúc nghe thấy tiếng chim hót ở hành lang gấp khúc, Nhàn Nương mới hỏi:

- Nhìn mặt mày ngươi hồng hào, có phải là có chuyện vui? Ta biết ngươi vẫn luôn thắc thỏm chuyện hôn sự của nhi tử, ta cũng giúp ngươi lưu ý, tam công tử tài mạo song toàn, Chu gia lại là thân gia tốt, chúng ta xưa nay thân thiết, ta sẽ để tâm, chọn lựa tiểu thư có phẩm hạnh tốt lương xứng với hắn.

Tề phu nhân kính cẩn cười nói:

- Ta nhìn trúng một người, thỉnh vương phi điện hạ ra ý kiến.

- Ngươi nhìn trúng? Là ai? Là tiểu thư nhà ai?

- Nếu có thể thành, thì ta đã trèo cao muội muội của vương phi, chúng ta có thể thành thân gia.

- Là muội muội của ngoại gia ta?

Nhàn Nương đem ánh mắt nhìn về phía cửa, thân thể Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh cứng đờ, Nhàn Nương cảm thấy hứng thú hỏi:

- Là ai? Ai lọt vào mắt ngươi? Huệ Nương đã định thân gia rồi, bát muội muội cũng đã định, là cửu muội muội Trinh Nương?

- Người đoán thật chuẩn xác, là ta coi trọng nàng, không biết ý của vương phi như thế nào?

- Là một nhân duyên tốt, phụ thân ta sẽ đồng ý, cửu muội muội mọi thứ đều xuất sắc, tuổi tác cũng thích hợp với tam công tử.

- Nghe người nói như thế, trong lòng ta rất vui mừng, ta cũng đau nàng, tính để nàng cập kê rồi thú nàng vào cửa, Trinh Nương là người khó có, ta nên ước định xuống, An Ninh công chúa cũng coi trọng nàng, hai ngày trước ở hoa yến của Lý phủ, còn cùng nàng nói chuyện một lúc lâu.


Nhàn Nương nói:

- Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi không thay đổi chủ ý, Mạnh gia cửu tiểu thư liền là người của Chu gia các ngươi. Ta sẽ nói với phụ thân.

Tề phu nhân liên tục nói lời cảm tạ, Nhàn Nương thấy bóng đen ngoài cửa thoáng qua, nói:

- Mạnh gia tiểu thư không lo gả, nhất là cửu muội muội của ta, tuy nàng là thứ xuất nhưng rất được mẫu thân ta yêu thương, so với đích nữ cũng  không kém gì, phu nhân lại nhìn trúng nàng, Chu Mạnh hai nhà kết giao ta vui mừng.

- Chờ ta chuẩn bị tốt sính lễ, liền thỉnh  bà mối tới cửa cầu thân.

Tề phu nhân cảm giác cửa hôn sự này có Nhàn Nương nhận định sẽ không có chuyện gì trắc trở, nói một hồi, liền cáo từ rời đi. Nhàn Nương chậm rãi nở nụ cười, nhắm mắt hỏi:

- Vương gia đi rồi?

- Vương gia không để nô tì nói hắn đã tới, hắn nói một hồi lại đến gặp người.

- Nói ta đã ngủ, để vương gia tự tiện.

Nhàn Nương nhìn thấy Nhữ Dương vương sẽ ghê tởm, hắn muốn Trinh Nương, có phải sẽ ra tay trước một bước để Trinh Nương làm trắc phi?

Mạnh gia tiểu thư không làm thiếp, lúc Mạnh gia nghèo túng thất thế, đều không để tiểu thư làm thiếp thất.

Nhàn Nương có thể không thèm để ý đến Trinh Nương, nhưng nàng không thể không để ý đến thanh danh của Mạnh gia.

Nhàn Nương trở mình, nếu Nhữ Dương vương tới cửa, nói là muốn lập Trinh Nương làm trắc phi, không chừng phụ thân sẽ đáp ứng.

Nhiều năm trầm luân phí hoài thời gian, hắn đã sớm không còn thanh quý, mệnh nàng không còn lâu, Mạnh gia không thể tách khỏi Nhữ Dương vương phủ.

Vài cái huynh đệ của nàng không còn dùng được, không có vương phủ chiếu cố con đường làm quan không thể tiến xa, Nhàn Nương đứng dậy nói:

- Sai người đến truyền tin cho vương gia, nói ta muốn gặp hắn.

Nhữ Dương vương nghe Tề phu nhân tính toán đến Mạnh phủ cầu thân, cả đầu đều là bóng dáng của Trinh Nương, hắn nên đi gặp Nhàn Nương.

Nhưng dưới chân lại không tự chủ được mà trở về Lạc Ngọc Đảo.

Hắn coi trọng Nhàn Nương, cũng cảm thấy Nhàn Nương vì hắn mà trả giá rất nhiều, nhưng hắn không bỏ được cốc u lan như Trinh Nương.

- Vương phi điện hạ thỉnh chủ tử.

Dù đã có chuyện Uyển Như làm gương, thì Nhữ Dương vương vẫn coi trọng Trinh Nương, Uyển Như cùng Trinh Nương là không giống nhau, Nhữ Dương vương lại cảm thấy thẹn với Nhàn Nương, lúc hắn tả hữu lắc lư, thì nghe tin Nhàn Nương chủ động tìm hắn.

Nhữ Dương vương bình tĩnh tâm tình, lại quăn Trinh Nương qua một bên, rất vui mừng cao hứng đi gặp Nhàn Nương, đây là lần đầu tiên Nhàn Nương thỉnh hắn đến.

#####

- Hôm nay nhìn thân thể ngươi đã tốt hơn một chút.

Nhữ Dương vương săn sóc đỡ Nhàn Nương đứng dậy, Nhàn Nương nói:


- Ta thỉnh vương gia tới là có một chuyện muốn bàn với ngươi.

- Là Kỳ nhi?

Nhữ Dương vương có vài phần mất mát:

- Bổn vương đáp ứng ngươi, sẽ sính Yên Nhiên làm thế tử phi, qua mấy ngày nữa bổn vương sẽ sai người đi hầu phủ cầu thân.

Nhữ Dương vương cho rằng Nhàn Nương chủ động mời hắn đến là vì Yên Nhiên, Nhàn Nương nói:

- Hôn sự của Kỳ nhi để nói sau, hôm nay ta thỉnh vương gia đến, là vì Giang Nam Tiết gia cùng binh bộ thượng thư Lý đại nhân.

- Bọn họ có chuyện gì?

- Là bọn họ muốn đem tiểu thư trong phủ gả cho vương gia.

Vẻ mặt Nhữ Dương vương kinh ngạc:

- Sao ngươi biết?

- Đa tạ vương gia nể mặt ta, ngươi vẫn luôn vì ta mà chống đỡ, ta thật không biết nên nói như thế nào, trước kia là ta độc đoán, trì hoãn đại sự của vương gia, lúc này bị bệnh ta đã nghĩ thông suốt hơn nhiều.

- Bổn vương đã đáp ứng ngươi, không nạp trắc phi, Nhàn Nương, bổn vương sẽ không nuốt lời.

Nhữ Dương vương cầm tay Nhàn Nương:

- Ngươi hãy dưỡng thân thể thật tốt, bổn vương sẽ từ chối bọn họ.

Nhàn Nương nhìn Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh, cười nhạt nhẽo:

- Vẫn là nạp thôi.

- Nhàn Nương.

- Ta cũng muốn tốt cho vương phủ.

- Ngươi sẽ không ăn dấm chua?

- Sẽ không.

Nhữ Dương vương nghiêm cẩn nhìn Nhàn Nương, cuối cùng thở dài, nói:

- Tùy ngươi.

Nhàn Nương né tránh tay Nhữ Dương vương muốn vuốt ve má nàng, bình thản cười nói:

- Chúc mừng vương gia, nhưng ta khẩn cầu vương gia, chuyện này có thể định xuống, đợi sau khi ta đi hãy thú vào cửa, nếu sau ba tháng mà ta không chết, ta cũng sẽ để các nàng vào cửa.

Nhữ Dương vương đau lòng gật đầu, thấp giọng kêu:

- Nhàn Nương, nếu không phải vì vương phủ, ta sẽ không nạp bất kỳ kẻ nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận