Nghe những lời ấy, đôi mắt e long lanh đầy hạnh phúc nhưng rồi vài giây sau e lạnh mặt và lại bật khóc
-Huhu! A cút đi!
Nói xong e thụi nó một phát đau điếng vào bụng
-A...AA!
Nó gập bụng nhăn mặt
-Huhu! A cút đi!
E hét lên rồi chạy đi
-Yến Mi, đứng lại nào!
Nó đuổi theo e thật nhanh. Một đoạn, nó ôm lấy được e từ phía sau, lỡ đà lên cả hai ngã dúi xuống đường
-Bỏ tôi ra!
E vùng vẫy lồng lộn thoát ra nhưng không được, nó vẫn ôm e thật chặt
-A không bỏ!
-A CÓ BỎ RA KHÔNG?
-Không bao giờ! Trừ khi e nói là e không yêu a thì a mới bỏ!
E quay lại ôm lấy nó, nó dang tay đón e vào lòng
-Huhu! Sao bây giờ a mới nói chứ? A có biết e đợi câu ấy bao lâu rồi không? A ác lắm! Huhu!
-A xin lỗi! Tại trước đây a quá nhút nhát, a sợ những lời đàm tiếu từ miệng lưỡi cuả thế gian! Nhưng bây giờ a mặc kệ, a không thể dối lòng mình thêm được nữa! A không thể để người con gái mà a yêu phải đau khổ thêm nữa! Yến Mi! A xin lỗi, là lỗi tại a!
-Huhu! A xin lỗi thì được cái gì chứ! A có biết khi ba e mất e cần a như thế nào không? Mẹ ôm e, nhưng người e muốn ôm và muốn nghe những lời an ủi nhất là a đấy! A đút cho e vài miếng cơm x0ng a bơ e luôn, e đau khổ lắm a biết không? A ÁC LẮM! E GhÉT A! E HẬN A! Huhu!
E đấm vào lưng nó nhưng yếu ớt. Tất cả như vỡ oà, nó mới là người quan trọng nhất với e, e cần nó mà nó lại...
-A xin lỗi vì đã làm e tổn thương! Nhưng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu! A YÊU E NHIỀU LẮM YẾM MI À!
-Huhu!
Nó vuốt ve e âu yếm, e cứ úp mặt vào ngực nó mà khóc, ướt cả áo nó. Hai người cứ ngồi ôm nhau giữa đoạn đường vắng. Một lúc sau e không khóc nữa, nó nâng đầu e dậy, vén gọn tóc rồi lau nước mắt cho e
-A yêu e!
-E cũng vậy! E yêu a!
Hai đôi mắt nhìn nhau đắm đuối, nó từ từ cúi xuống. Vâng, sau rất nhiều nụ hôn cuả hai người, đây là lần đầu tiên nó chủ động. Hai bờ môi quấn lấy nhau rồi lưỡi, e nằm im trong vòng tay nó còn nó xoa má e âu yếm, vị ngọt cuả nụ hôn hoà quyện vị mặn nước mắt. 10p sau hai người mới buông rồi mở mắt nhìn nhau
-E muốn nữa!
-Hịhị cuả e đây!
Hai đôi môi lại tìm đến nhau, lần này nó hôn và liếm mũi e nữa, e lim dim mắt tận hưởng. Một lúc sau nó mới bỏ e ra
-Eo ơi! Mồm a hôi quá à! E giả vờ rùng mình nhăn mặt
-Chê mồm người ta hôi á! Thế mà vừa nãy có đứa mút chùn chụt đấy hehe!
-Đáng ghét!
E đỏ mặt đấm yêu nó, nó mặt chạm mắt đánh mũi với e, e cười tít mắt
-Về nhà với a nào! Chứ cứ ngồi giữa đường thế này, ai đi qua người ta tưởng là bệnh nhân tâm thần quá!
-Dạ! Hihi!
Nó đỡ e đứng dậy, nắm tay e kéo đi nhưng e không chịu
-???
E cười cười nắm lấy tay nó nũng nịu, nó biết ý lườm yêu e rồi cúi xuống
-Nào lên đây công chúa!
-Hihi!
E cười toe tót lên lưng nó. Tối tháng 11 khá lạnh, nó cõng e từng bước chậm rãi trên con đường rộng chan hoà ánh vàng cuả đèn điện
E cứ hôn hít cổ và ôm chặt lấy nó
-Nè!
-Dạ?
-Đừng ôm chặt quá, lưng a đau lắm đó hehe!
-Đáng ghét! Bảo Nam dâm dê!
E chồm lên cắn tai nó, nó để yên cho lành. Một lúc thì điện thoại reo, là a Mạnh
-Alô e nghe! Dạ xong rồi hả a? Vâng ok? Dạ, cô ấy không sao, ổn rồi a ạ! Vâng, a cho người đưa xe e về nhà cô Lan và báo cho cô ấy đỡ lo ạ! Vâng, bye a!
Xong nó lại tiếp tục cõng e. Trời về đêm càng lạnh và sương rơi. Nó đặt e xuống, cởi áo sơ mi ra mặc cho e, e cười hạnh phúc. Giờ nó không cõng mà bế e, thấy taxi qua, nó vẫy lại
-Bống à! A có thể thế này bế e về tận nhà được! Nhưng a không thể để thứ quan trọng nhất cuả đời mình phải đi đêm hứng sương gió được! Mình lên xe e nhá, về nhà a sẽ bù đắp cho e, được không?
-Dạ hihi! E yêu a!
Nó cười đặt lên trán e một nụ hôn rồi bế e vào xe luôn. E nhắm mắt nũng nịu ngồi trong lòng nó, nó ôm chặt e vỗ về như truyền thêm hơi ấm cho e
-Hai đứa con đẹp đôi lắm! Chú chúc hai con hạnh phúc!
Bác tài nhìn hai người từ gương chiếu hậu cười hiền hậu
-Dạ! Con cảm ơn!
Nó cười với ông rồi ghé sát tai e thủ thỉ
-Yêu Bống cuả a lắm đó!
Nói rồi nó véo nhẹ má e, e mỉm cười rồi núp vào ngực nó nũng nịu và chìm vào giấc ngủ. Còn nó, hôm nay là một ngày rất rất vui sướng với nó. Nó đã vượt qua mọi rào cản để nói lời yêu thương với một người con gái và được cô ấy chấp nhận. Vâng, đó là một lời tỏ tình! Một lời tình tuy rằng có chút muộn màng nhưng đầy hạnh phúc!!!...........