Thời gian trôi qua nhanh thật và xoá đi nỗi buồn cũng chẳng kém, thoắt cái đã qua 49 cuả ba e rồi. Cuộc sống cuả nó và mọi người trở lại bình thường, nó đã quen và hoà nhập với nhịp sống cuả một chàng phó giám đốc trẻ tuổi, bận việc nhưng vẫn không quên chăm sóc cho người con gái cuả nó. Trưa, nó gọi cho e hơn chục cuộc mà toàn thuê bao
-Con bé này đi đâu được nhỉ?
Nó lắc đầu ngán ngẩm bỏ điện thoại xuống tiếp tục làm việc. Một lúc điện thoại reo, nó mừng rỡ cầm lên, tưởng e gọi nhưng không phải, là mẹ e
-Dạ! Con nghe nè mẹ!
-Yến Mi có ở chỗ con không?
Mẹ gọi mãi mà nó tắt máy hoài!
-Dạ không mẹ! Con cũng đang sót ruột về cô ấy từ sáng tới giờ đây!
-Ukm! Trưa nay hai đứa về ăn cơm nhé!
-Con xin lỗi! Trưa nay con phải ở lại công ty làm nốt bản kế hoạch để chiều họp ạ! Nhưng con sẽ gọi cho Bống bảo e ấy!
-Ukm! Thế thôi được rồi! Nhơ ăn trưa đúng giờ nha con trai!
-Vâng! Bye mẹ!
-Uk bye con!
Nó tắt máy và tiếng lạch cạch từ bàn phím lại vang lên. Mọi thứ hoàn thành nhanh hơn nó nghĩ, hãy còn sớm lên nó xuống lấy xe trở về trung cư lấy ít đồ. Nó và gửi xe, chào hỏi bác Quân vài ba câu rồi đi lên. Tới phòng, lạ thay là cửa không khoá, tưởng trộm lên nó nhẹ nhàng đi vào. Đi đến giữa
-A..AA!
Nó giật mình quay về phía nhà tắm, là e, e đang mặc tạp dề, sau là áo phông vàng và quần bò xanh từ trong đi ra
-Ghét chồnng! Làm e giật cả mình! E lườm yêu nó
-E đi đâu từ sáng tới giờ thế hả, a điện không được?
-E ở đây chứ ở đâu!
E chu mỏ lên
-Thế sao không gọi cho a! Ở đây mà cửa cũng không khoá, hay quá ha, phô trương quầy hàng miễn phí mời mấy a tới lựa rồi mang đi hả? Nó lườm e
-E xin lỗi! Tại điện thoại e tắt nguồn e không biết! Hì! E gãi đầu cười xoà
-Hừ!
Nó đáp cặp xuống ghế rồi đi vào nhà tắm thay đồ cho mát. Xong nó đi vào bếp tính nấu cơm cho hai người ăn trưa. Nhưng vừa vào thì nó há hốc mồm ra, bếp nhà nó lộn xộn, xoong nồi, dao thớt vất đầy lên bồn, rau dưa tứ lung tung cả, nước màu nước mè be bét trên sàn bốc mùi ghê cả mũi, lại còn cái túi đen chất gần đầy mảnh vỡ cuả bát đĩa nữa chứ
-Trần Thị Yến Mi cô vào đây cho tôi!
-Dạạ!
E thủng thẳng tiến vào, nó quay ra nhìn e bằng đôi mắt hình viên đạn. E tỉnh bơ, lấy ngón út ngoáy mũi ngo ngoẩy cái đầu nhìn sang hai bên đánh trống lảng nhìn ghét lắm
-Không vô giúp một tay dọn cái đống này còn đứng đấy mà ngoáy hả?
-Hìhì!
E gãi đầu tiến lại. Gần nửa tiếng sau mới xong
-Cả buổi sáng cuả e đấy hả, được đấy!
Nó vừa xếp xoong nồi vừa lườm e
-Hihi! E tính nấu cơm cho chồng ăn làm chồng bất ngờ, nhưng giờ hết rồi!
-Rồi! Tí mà không ra hồn chết với tôi!
-^^!
10p sau mâm cơm được dọn ra, có thịt kho, khoai tây xào và canh chua cá
-Nhìn cũng không đến nỗi nào đấy nhỉ? Nó nhìn mâm cơm rồi nhìn e nói
-Chuyện! E mà lị!
E vênh mặt tự hào, nó véo má e, e cười tít mắt. E xới cơm rồi gắp thịt và khoai vào bát cho nó
-Xem nào!
Nó cho vào ăn thử, e long lanh nhìn nó chờ đợi. Vừa đưa vào, vị sượng sống của cơm, mặn lắm của thịt kho và khoai tây cứ tăng dần lên theo từng cái nhai cuả nó
-Có ngon khônh a?
E chớp chớp đôi mắt nhìn nó háo hức, nó khẽ nhăn mặt nuốt cái ực, rồi nở nụ cười tươi nhất có thể
-Hihi! Chồng nếm thử món cá nấu này đi!
E nói rồi múc một muôi, thổi thổi rồi cho nó. Dạ vâng cảm xúc dâng trào trong nó khi uống muỗng canh ấy, nước mắt nó trào ra vì quá...cay!
-A bị sao zở?
-Không! Tại a hạnh phúc quá đấy mà! Nó lấy tay lau nước mắt
-Hihi!
E cười mãn nguyện xới cơm cho mình. Giờ để tác gjả chính thưởng thức tác phẩm của mình. Vừa cho vào miệng, e đã nhăn nhó. E nhìn nó rồi cúi gằm mặt xuống mà nhai. E buồn rầu múc một muôi canh, vừa xong e bịt miệng bật dậy đi vào nhà vệ sinh, nó bỏ bát cơm xuống. 3,4 rồi 5p sau không thấy e ra, nó đi vào, đây rồi, e ngồi khoanh tay bó gối úp mặt khóc dấm dúi ở góc nhà tắm
-Ơ e!
Nó hốt hoảng đến bên e, e khóc to hơn, nó lấy lau nước mắt cho e
-Con bé này hư quá! Sao tự dưng khóc thế hả? E ôm lấy nó
-Huhu! E xin lỗi! E muốn tự tay nấu cơm cho a ăn nhưng nào ngờ! E sợ chồng mắng! E xin lỗi, e đúng là con vô dụng mà huhu!
Nó cười ngồi bệt xuống nền rồi bế e vào lòng
-Thôi nào không khóc nữa! A có nói là giận e đâu cơ chứ! E nấu cho a ăn, a vui còn không hết lấy đâu ra mắng e được ngốc ạ!
Nó nựng nựng rồi cúi xuống hôn nhẹ vào môi e
-Cái gì cũng phải từ từ, có thất bại thì mới có thành công đúng không nào! Hôm nay e nấu chỉ dở một chút xíu thôi, dần dần mới ngon được chứ! Ngốc lắm! Có thế thôi mà đã cho mình vô dụng rồi! A cấm e không được nói mình là kẻ bất tài nghe chưa?...........