Trật tự đàm phán được thiết lập lại một lần nữa, Lạc Hạo Đình cũng nhanh chóng thoát xác ra khỏi dáng vẻ ủ dột, cắn chặt cơn đau thể xác, chếnh choáng bước lên phía trước, anh nhẹ nhàng cúi đầu nói tiếng cảm ơn.
Môi nhếch lên nụ cười nhẹ, chầm chầm ngẩng đầu, bất ngờ một cơn choáng váng lướt tới, khiến đầu óc anh quay cuồng, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ, thân ảnh cao lớn vô thức ngã xuống mặt sàn cẩm thạch lạnh lẽo, bất tỉnh nhân sự.
“Hạo Đình… Hạo Đình… Tỉnh lại đi…”
Cho dù Tô Uyển Ân có gọi tới khản cổ thì anh vẫn chẳng hề có một ứng động gì.
Đôi bờ mi cong dài nằm im lìm, không chút rục rịch.
Bệnh viện vang lên từng hồi còi xe cấp cứu, những bước chân vội vã chạy dồn dập bên cạnh giường bệnh di động.
Tô Uyển Ân gấp rút lao theo, hai tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh tanh của anh, hai hàng lệ tuôn rơi như mưa, đọng lại một giọt tinh khiết trên gương mặt tuấn mỹ như tạc tượng, thẩm thấu qua da, ngấm dần vào trong trái tim lay lắt của người đàn ông.
Tới trước cửa phòng cấp cứu, cô bị mấy y tá chặn lại, đôi bờ mi ngấn lệ, trơ mắt nhìn đôi tay rắn rỏi tuột dần khỏi vòng tay mình, trong lòng trồi lên cảm giác xót xa, sắc mặt cô tái nhợt như không có giọt máu nào chảy qua.
Giữa lúc cô suýt ngã quỵ xuống sàn, tình cờ một đôi tay chắc nịch lao tới, đỡ lấy cô từ phía sau, chỉ trong chớp mắt, thân thể cô liền chìm sâu trong lồng ngực rộng rãi.
Bất giác cô ngẩng mặt nhìn lên, khi nhận ra người đó là ba mình, cô mới yên tâm dựa đầu vào.
Tâm tình yếu đuối, cô liền bật khóc nức nở, tiếng khóc như xé toạc cõi lòng người ba.
“Lỡ như anh ấy xảy ra chuyện gì thì con phải làm sao hả ba?”
“Đừng lo, cậu ấy sẽ không sao đâu!” Tô Trí Quang vòng tay ôm lấy con gái vào lòng, vuốt vuốt nhẹ sau bờ lưng mảnh mảnh, lướt qua từng đốt xương sống tới thắt lưng.
Sự dịu dàng ấy khiến lòng cô trở nên an tâm vạn phần.
Người ta nói chớ có sai: con gái là người tình kiếp trước của ba.
Mặc cho thường ngày ba nghiêm khắc, ít khi lại gần con gái, nhưng một khi con gái gặp chuyện, thì ba sẽ là người đầu tiên sẵn sàng dang rộng vòng tay ôm chầm lấy con.
Giây phút ấy, bao nhiêu hiềm khích trong lòng đều tuyệt nhiên tiêu biến, chỉ còn lại sợi chỉ kết nối tình phụ tử thiêng liêng, dù là ai, người nào, cũng tuyệt đối không thể cắt đứt.
Ngồi suốt hai tiếng đồng hồ ở dãy ghế trước cửa phòng cấp cứu, Tô Uyển Ân thất thần dựa đầu trên vai ba, ánh mắt thi thoảng lại đảo nhìn ánh đèn báo hiệu, nhưng mãi vẫn chẳng thấy nó chuyển màu.
Thời gian tại khoảnh khắc ấy đối với cô thật đằng đẵng, một giây qua đi mà cứ ngỡ là một thế kỉ mới lại tới, chậm chạp một cách lạ kì.
Chờ mãi, cuối cùng cô cũng chờ được tới lúc cửa phòng cấp cứu hé mở.
Đôi mắt Tô Uyển Ân thoạt qua tia sáng, cô vội vàng đứng dậy, lao nhanh về phía bác sĩ, theo sau cô, những người khác cũng lần lượt đi tới, trông ngóng kết quả ca phẫu thuật của Lạc Hạo Đình.
“Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?”
Gương mặt kiều diễm của Tô Uyển Ân hoàn toàn bị sự âu lo che lấp, vầng trán mịn màng khoả lấp bằng những nếp nhăn chằng chịt, vì quá sợ, toàn thân cô bất giác run lên bần bật.
“Đã không sao rồi.
Chú ý nghỉ ngơi nhiều vào là được.” Bác sĩ thong thả tháo khẩu trang xuống, mỉm cười thông báo.
“Lát nữa người nhà có thể vào thăm.”
Lời nói của bác sĩ như nguồn oxy thổi tới người sắp chết ngột, nhất là Tô Uyển Ân, cuối cùng cô cũng có thể thả lỏng cơ thể, hít thở khơi thông.
Mười lăm phút sau, Lạc Hạo Đình được đẩy về phòng bệnh thường, người nhà lần lượt vào thăm, thấy anh đã ổn định, từng người một lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
Màn đêm hiu hắt, lành lạnh, ánh đèn đường nhàn nhạt giọi vào bên khung cửa sổ tếnh toáng.
Tô Uyển Ân liền bước tới, đóng chặt cửa sổ lại, tiện tay kéo kín rèm, trong thoáng chốc căn phòng trở nên kín bưng, chỉ còn lại nhịp thở của hai con người hoà làm một.
Kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh, chống tay lên cằm, mặt cúi sấp xuống gần người anh, bàn tay còn lại của cô nâng lên cao, chạm nhẹ lên gương mặt tuấn tú ấy, cảm giác lành lạnh chân thật tới thế.
“Vẫn đẹp trai như ngày nào…”
Thầm phấn khích rồi bất chợt mỉm cười, ngón tay trỏ chạm tới sống mũi nhấp nhô của anh, từ từ đi sâu xuống cằm cổ, qua lỗ hổng trên cổ áo, không kiềm chế được lòng, bàn tay cô hư hỏng luồn sâu xuống.
Trong không gian kín bưng, cô xoa xoa nhẹ từng thớ da thịt căng tròn, khuôn mặt lộ ra vẻ tràn đầy hứng thú, thi thoảng lại híp mắt cười hi hi.
“Thân thể vẫn cường tráng như xưa… chẳng thay đổi chút nào.” Đi theo sau hành động thoả mãn là những kích động thốt ra từ tận đáy lòng cô.
Bàn tay cô chạm nhẹ từ cổ xuống cơ ngực săn khoẻ, sâu hơn nữa liền tới cơ bụng sáu múi, cuồn cuộn như những múi cam sành ngon ngọt, khiến người ta không cách gì cưỡng chế nổi.
“Em làm gì thế? Quyến rũ người bệnh sao?”
Thanh âm trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu Tô Uyển Ân, một bàn tay hung hăng lao tới, bắt lấy cánh tay cô lại, bất ngờ khiến cô giật mình, cả người cứng đờ như nhành cây khô, bị bắt tại trận như này, cô có tới mười cái miệng cũng bào chữa không nổi.
“Em… em chỉ là…”
Đầu óc lúc quan trọng lại trở nên trống rỗng, nụ cười trên môi Tô Uyển Ân dần dần bị đóng băng, gương mặt mỹ miều chuyển sang màu hồng phấn, cả người bất giác nóng ran.
Lúc cô ì ạch muốn ngồi thẳng dậy, bất ngờ anh dùng sức kéo mạnh, chớp mắt một cái, thân xác cô liền nằm im lìm trên cơ thể cường tráng của anh, không cách gì ngóc đầu lên nổi.
“Á…”
Cô cố vùng vẫy thì anh liền nham hiểm kêu lên, cả người cô theo bản năng liền bất động, không dám nhúc nhích dù chỉ một mili.
Nhăn mặt, ngẩng đầu, chầm chầm quay sang một góc ba mươi độ, bất giác cánh hoa đào trên làn môi nóng hổi của cô liền rụng rơi một nụ hôn, chạm tới đôi môi lạnh ngắt đợi chờ của anh, trong thoáng chốc, cả hai đều bất động, giống như vừa có luồng điện chạy qua người, tê rần và mê man đến khó tả.
“Em…”
Cô còn chưa kịp thở, anh liền nhào người tới, tới tấp hôn lên môi đôi môi không phòng bị của cô, cuồng bạo xâm chiếm, điên cuồng lại cháy bỏng, khó bỏ khó phân, như muốn hoà chung vào sinh mệnh của đối phương.
Nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt, không cách gì dừng lại, trong sự tĩnh mịch của màn đêm, không gian đậm đặc hơi thở hạnh phúc và mỹ mãn.
Anh ngừng hôn, vòng tay tới, ôm chầm lấy cô, mặc cho vết thương trên bả vai truyền tới từng cơn nhức nhói, anh vẫn cắn răng cắn lợi thốt lên: “Khi anh ngất đi, anh cứ tưởng rằng mình sẽ không được gặp lại em nữa.
Điều khiến anh tiếc nuối nhất trên đời này chính là em.”
“Đau không?” Tô Uyển Ân không còn vùng vẫy, ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay anh, ghé sát miệng thỏ thẻ bên cánh tai anh.
“Không đau! Có em… anh không còn thấy đau nữa.” Chầm chậm lắc đầu, vòng tay anh choàng tới ôm cô chặt hơn, như muốn ôm lấy linh hồn cô, trói buộc lại trong cuộc đời anh mãi mãi..