Chiếc xe hơi hạng sang vun vút lao tới, rồi thắng phanh gấp, dừng lại ngay trước cửa trung tâm thương mại.
Lạc Hạo Đình lịch lãm bước xuống xe, vòng qua phía đối diện, ga lăng mở cửa, rồi nhẹ nhàng đỡ Tô Uyển Ân xuống.
“Ở đây không có ai, thôi cái nét diễn cũ rích của anh đi.”
Tô Uyển Ân ra sức vùng vẫy hòng thoát ra khỏi vòng tay ác ma, trong đáy mắt cô chứa đựng sự khinh bỉ vô biên, tựa hồ người đàn ông ấy càng nhẹ nhàng bao nhiêu càng kinh sợ bấy nhiêu.
Thế nhưng, phụ nữ sinh ra là phái yếu, cho dù cô có dùng hết toàn phần sức lực, cũng không thể nào đấu lại nổi sự mạnh bạo của đàn ông.
Hiển nhiên, Tô Uyển Ân bị anh kéo chặt vào lòng, cái ôm khiến cô muốn nghẹt thở.
“Dù không có ai thì khi ra ngoài cô vẫn là Lạc thiếu phu nhân.
Thân làm chồng, tôi vẫn phải chăm sóc cô chu đáo.”
Thanh âm lạnh như băng, không chứa một chút hơi ấm nào, ánh mắt anh sắc lẹm, nhìn cô không lối thoát, tựa hồ như muốn nuốt chửng cô, xâu xé cô ra thành vạn mảnh.
Tô Uyển Ân cụp mắt xuống, phòng bị nhìn Lạc Hạo Đình, lảo đảo bước chân đi theo sự bức ép của anh, lòng loé lên tia thần sầu khủng khiếp.
Cô thực sự không muốn để Tôn Nguyệt Di nhìn thấy cảnh tượng này một chút nào, lại càng không muốn nói dối cô ấy thêm nữa.
Nhưng cô có thể làm được gì, Lạc Hạo Đình luôn biết yếu điểm của cô, dùng nó để khống chế cô, hiển nhiên cô giống như một con ngốc trong tay anh, mặc anh điều khiển.
“Ân Ân, bên này…” Tôn Nguyệt Di đã đến từ sớm, cô ấy đứng chờ sẵn ở khu vực chính của trung tâm thương mại, khi thấy vợ chồng Tô Uyển Ân xuất hiện, liền xua tay lên cao vẫy vẫy.
“Nguyệt Di, để cậu đợi lâu rồi.” Tô Uyển Ân cố cất dấu sự khó chịu trong lòng, gắng gượng lên nụ cười không vui, ánh mắt nhanh chóng lấy được chút thần sắc.
“Lạc thiếu gia, tôi đâu có bắt cóc vợ anh, sao anh cũng đi theo thế?” Mi tâm nhiu lại, ánh mắt Tôn Nguyệt Di chững lại phía Lạc Hạo Đình.
“Để vợ ra ngoài một mình tôi không yên tâm.” Lạc Hạo Đình tỏ ý hào sảng đáp lời.
Lạc Hạo Đình đã nói vậy rồi thì Tôn Nguyệt Di có đến mười cái miệng cũng cãi không lại, chỉ đành ấm ức dẫn người đàn ông thô kệch đó theo, lòng cô ấy thực không thoải mái một chút nào.
Tô Uyển Ân là lấy chồng chứ đâu phải đi trại giam, mà bất cứ lúc nào cũng phải chịu sự giám sát, cuộc sống như thế khác gì cái nhà tù cơ chứ!
Theo như Nguyệt Di quan sát được, Lạc Hạo Đình chưa từng rời mắt khỏi Tô Uyển Ân, nếu nói là ánh mắt thâm tình thì cũng không hẳn, bởi vì cô ấy cảm nhận được Ân Ân rất sợ hãi mỗi khi bắt gặp cái nhìn đó, rõ ràng không phải đơn thuần chỉ là giám sát bình thường, mà quan hệ giữa anh và cô cũng tuyệt nhiên không tốt đẹp như trên báo vẫn thường ca tụng.
Rốt cuộc Ân Ân vì sao lại kết hôn với anh ta? Dẫu không được thoải mái nhưng vẫn phải cố chấp nhận đến vậy?
Nhân cơ hội Lạc Hạo Đình né sang chỗ vắng người để nhận điện thoại, Tôn Nguyệt Di ào ào xấn tới, túm lấy cổ tay Tô Uyển Ân kéo đi, nhưng vô tình cô ấy lại chạm phải vết thương cũ, khiến cô đau đến nhăn mặt, vô thức bước chân cũng bị chững lại.
“Ân Ân, sao thế?” Tôn Nguyệt Di dừng bước, lo âu hỏi.
“Không… không sao!” Đôi mày của Tô Uyển Ân gần như sắp chồng lên nhau, chỉ cô mới biết vết thương thốn tới mức nào.
Sắc mặt tím tái của Tô Uyển Ân nói cho Tôn Nguyệt Di biết là cô đang nói dối, nhưng tại sao lại nói dối? Rõ ràng trước kia cô chúa ghét những kẻ chuyên nói dối cơ mà? Sao giờ đây cô lại tự biến bản thân thành kiểu người mình ghét nhất?
Cổ tay truyền tới cảm giác ướt ướt, đang dần thấm vào lớp áo trắng tinh của cô, là máu, từng giọt máu đỏ lòm in rõ trên phông nền trắng xoá, dần dần nhỏ xuống dưới sàn nhà cẩm thạch, đọng lại những dấu vết kinh hãi khiến Tôn Nguyệt Di chói mắt.
Theo bản năng Tôn Nguyệt Di lao tới, cẩn thận xắn tay áo của Tô Uyển Ân lên, dấu vết bên trên đó khiến cô ấy giật mình, hai mắt xoe tròn như gặp phải quỷ dữ, dấu rạch dài này vốn dĩ đã rất sâu, còn chưa lành hẳn, đoán chắc là chỉ mới xảy ra chưa bao lâu, hơn nữa, cô ấy còn suy ra được là vết thương ấy từ đâu mà có.
Vội rút chiếc khăn tay từ trong túi xách ra, quấn chặt vết thương lại, nhằm cầm máu trước, tiếp theo đó, Tôn Nguyệt Di âm thầm vén tà áo nơi cổ Tô Uyển Ân rộng ra, bên trên đó hiện lên những dấu vết thô bạo không kém.
Thì ra, những điều cô ấy suy đoán không phải là không có căn cứ, mà đều là thật.
Rõ ràng Lạc Hạo Đình đâu yêu thương gì cô, tất cả những hình ảnh ân ái trên mạng đều là giả tạo.
“Sao cậu lại thành ra bộ dạng thế này?” Ánh mắt Tôn Nguyệt Di sắc như dao, nửa tức giận, nửa trách móc, trong đầu cứ không ngừng hiện lên vết thương trên người Tô Uyển Ân, khiến lòng cô ấy đau như cắt.
“Tớ phải tìm anh ta tính sổ mới được.”
“Đừng…” Cố nén cơn đau, Tô Uyển Ân nắm tay Tôn Nguyệt Di kéo lại, đáy mắt lưng tròng, rõ ràng là vừa đau đớn vừa khổ sở nhưng vẫn không thể nói ra lòng mình, điều mà cô không muốn nhất cuối cùng vẫn xảy ra.
“Nếu cậu thực sự thương tớ thì xin hãy giữ bí mật giúp tớ, có được không?”
“Tô Uyển Ân, có phải não cậu úng nước không vậy hả? Rõ ràng anh ta khiến cậu thành ra như thế kia, cậu còn không cho tớ nói rõ là sao?”
Tôn Nguyệt Di cầm hai vai cô, nghiêm nghị chất vấn, trong mắt cô biểu hiện rất rõ ràng, cô đang rất thống khổ.
Vậy tại sao phải chịu đựng? Rốt cuộc Tô Uyển Ân bị làm sao vậy? Cô bây giờ hoàn toàn khác xa so với trước kia.
“Nguyệt Di à, con đường này là do tớ lựa chọn, không còn cơ hội quay đầu nữa rồi.
Nhà họ Tô cần vốn của Lạc Thị để tiếp tục tồn tại, tớ thực sự không nhẫn tâm nhìn Tô Thế bị sụp đổ trước mắt mình được.”
Lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, Tô Uyển Ân hoàn toàn rớt xuống đáy vực sâu, như ma men phiêu lạc, không còn rõ lối đi về, chỉ có thể lênh đênh trong màn sương mờ ảo.
Tôn Nguyệt Di trầm mặc, ánh mắt rơi vào trên gương mặt u ám của Tô Uyển Ân, sợ hãi trong mắt cô khiến tim cô ấy nhói lên từng cơn, mối hận trong lòng càng thêm nồng đậm.
Ngay bây giờ, Tôn Nguyệt Di rất muốn đá bay Lạc Hạo Đình để thoả cơn hận, nhưng khi nghĩ tới lời van xin khổ sở của Tô Uyển Ân thì cô ấy lại không nỡ, bởi vì cô ấy biết rõ, con người cô trước giờ vẫn luôn trọng tình cảm, thà khiến bản thân bị thương tới bầm dập chảy máu chứ nhất định không nỡ nhìn người thân chịu khổ đau.
“Nguyệt Di, cậu hứa với tớ sẽ không nói chuyện này với bất cứ ai, được không?”
Vẫn là dáng vẻ sợ sệt ấy, lời van xin của Tô Uyển Ân như vết dao cắt đứt cõi lòng Tôn Nguyệt Di.
“Được, tớ đồng ý với cậu.”.