Khi Khấu Viện Viện trở vào nhà, Phòng Thư Lan không thấy ngồi trên ghế sô pha, nước mắt dàn dụa như mọi khi.
Mà là, giống như không có chuyện gì, mang ra một bát súp gà nhỏ từ nhà bếp."Viện Viện, mau tới uống canh mà mẹ đã làm cho con.
Canh này đã hầm rất lâu, đặc biệt nấu cho con đấy." Phòng Thư Lan vừa nói vừa nhìn con gái mình bằng đôi mắt đỏ hoe với lương tâm cắn rứt.
Trên khuôn mặt của bà ấy còn không che dấu được sự hổ thẹn.Qủa thật, từ khi Khấu Viện Viện bị tai nạn xe, Phòng Thư Lan mới cảm thấy hối hận mà dần dần tỉnh táo lại.Khi đó, bà mới ý thức được Khấu Viện Viện mới là điều quan trọng nhất, Viện Viện chính là sinh mệnh của bà.
Nếu như Viện Viện có xảy ra chuyện gì, Phòng Thư Lan có hối hận cũng không kịp.Trong hai năm qua, cuộc sống yên bình của Phòng Thư Lan bị xáo trộn bởi Thái Vân Đình và Khấu Thiên Thành.
Bà rơi vào hoàn cảnh đau khổ không thể chịu đựng được.
Bà cũng muốn giống những người phụ nữ dũng cảm kia, có lòng tự trọng để rời bỏ chồng, sống cuộc sống của riêng mình.
Thế nhưng mà, bà không có bằng cấp, không có kinh nghiệm, thậm chí không có kỹ năng gì.Bà rất sợ hãi, nếu như ly hôn với Khấu Thiên Thành, bà có thể sẽ chết đói.Càng nghĩ càng thấy mình vô dụng, càng nghĩ càng cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa, Phòng Thư Lan lại càng khổ sở hơn.
Suốt hai năm, Phòng Thư Lan rơi vào sự oán giận bên trong mình, không có thời gian bận tâm đến con gái mình.Sau này, Khấu Viện Viện ngày càng trở nên tồi tệ.
Thậm chí, không quan tâm đến cả tính mạng.Mãi đến khi Khấu Viện Viện hấp hối, dũng khí của Phòng Thư Lan đang ngủ say bỗng nhiên thức tỉnh.Khi đó, Phòng Thư Lan ngồi bên cạnh giường bệnh Khấu Viện Viện mà cầu nguyện.
Nếu như Khấu Viện Viện có thể khỏe lại, bà nhất định tỉnh táo lại để làm một người mẹ đúng nghĩa.Thế nhưng, bà không ngờ rằng, Khấu Viện Viện vừa ra viện, Thái Vân Đình đã chạy đến nhà gây chuyện.
Bà ấy thân là một người mẹ lại bị người khác đánh ngay trước mặt con gái mình.
Cuối cùng, bà vẫn phải để con gái ra mặt.Nghĩ tới những điều này Phòng Thư Lan tự cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Hai năm qua, bà ấy cứ sống mà bị chà đạp như vậy.May mắn thay, cho tới bây giờ, Khấu Viện Viện cũng không hề ghét bỏ bà.
Bà dứt khoát rời khỏi ghế sô pha, Phòng Thư Lan bê lên một bát canh gà hầm.
Khấu Viện Viện cũng cảm thấy đói bụng.Món canh gà hầm của Phòng Thư Lan không có những giọt dầu mỡ mà ngược lại nhìn nước còn trong veo.
Trong bát có một cái đùi gà, còn có táo đỏ và rau thơm để trang trí, ai nhìn vào cũng muốn ăn.
Khi Khấu Viện Viện bưng bát súp lên, trước mặt bay tới một mùi gà đậm đà thơm ngon.Khấu Viện Viện xúc một thìa cho vào miệng.
Súp đã không còn nóng nữa.
Chỉ là nước súp mang đến một hương vị khác ngay khi chạm vào môi, chảy qua từng kẽ răng.
Ngon và ngọt, không có một chút mùi tanh nào.
Sau khi nuốt vào, giữa cổ họng chỉ còn đọng lại hương vị ngọt ngào.
Khấu Viện Viện chưa bao giờ uống một bát canh gà nào ngon đến vậy.Ở kiếp trước, cô có vị giác nhạy cảm, là một người ăn uống sành sỏi.Từ Nam ra Bắc, bất cứ nơi nào cô đặt chân đến, Khấu Viện Viện nhất định sẽ tìm được những món ăn ngon nhất của nơi đó và ăn thử.Khấu Viện Viện nghĩ rằng cô đi khắp thế gian cũng gặp vô số món ăn.
Thế nhưng, những món ngon cô đã ăn không thể bằng một bát súp do Phòng Thư Lan nấu.Khấu Viện Viện nhịn không được buông thìa, bưng chén canh lên mà uống."Viện Viện, con uống chậm một chút.
Trong nồi còn có rất nhiều đây này.
Con uống xong, mẹ lại lấy thêm cho.
Hơi tiếc là bây giờ, súp đã nguội đi rồi." Nhìn vẻ mặt thèm thuồng của con gái, Phòng Thư Lan có chút nhói lòng.
Từ sau khi cô sa sút, đã rất lâu rồi không nấu canh cho con gái.
Khấu Viện Viện hai năm qua đã chịu không ít thiệt thòi.Khấu Viện Viện lại không đợi được nữa rồi.Một ngụm canh thơm phức chảy qua miệng, qua cổ họng và đến tận dạ dày, cảm giác ngon miệng ngay lập tức mở ra từng lỗ chân lông trên cơ thể cô.Có lẽ bởi vì nó quá ngon, đột nhiên trong tâm trí Khấu Viện Viện cảm thấy trống rỗng.
Sau đó, trong đầu cô giống như có một sợi dây kéo căng đột nhiên bị cắt đứt.
Có vô số loại thức ăn, và vô số loại hương vị ngay lập tức được đánh thức trong tâm trí cô.Loại cảm giác này thật tuyệt vời, giống như được linh khí truyền vào, đả thông kinh mạch toàn thân.
Khấu Viện Viện bình thường đã rất nhạy cảm, cảm giác bây giờ còn được phóng đại vô số lần.
Từ từ sức ảnh hưởng trong đầu cô dần dần chậm lại.Dưới sự kích thích bởi hương vị của món súp trong miệng, tâm trí của Khấu Viện Viện nghĩ ra các thành phần tạo ra món súp này, theo thứ tự, và thời gian nhiệt độ phù hợp.
Nàng thậm chí có thể tái hiện lại quá trình Phòng Thư Lan làm ra món súp này.—— Đây quả thực là một kỳ tích.Khấu Viện Viện có chút hoang mang.
Cô uống thêm một ngụm, cảm giác đó lại một lần nữa xuất hiện.Vốn dĩ, sự hồi sinh của cô ấy vào thế giới này đã là một điều kỳ diệu.
Thật không ngờ, sau khi chết đi sống lại, cô còn có thêm những kỹ năng đặc biệt.Khấu Viện Viện cảm thấy rằng cô đã trở thành một con người kỳ lạ rồi.
Nếu như bị người khác phát hiện ra bí mật của cô, không phải bị thiêu chết, mà là cô sẽ được gửi đến các nhà khoa học để nghiên cứu.
Khấu Viện Viện nhất định sẽ không để bất kỳ ai phát hiện ra bí mật của cô.Phải nói là sau khi cô bị tai nạn, bị mất trí nhớ một thời gian, quyết tâm thức tỉnh, bắt đầu quay lại đúng con đường.Từ trong bếp đi ra Phòng Thư Lan bưng một nồi đất, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của con gái.
Cô càng thêm áy náy.
Có một số việc dường như không thể tiếp tục được nữa.
Dù có thế nào, cô cũng muốn cho con gái có một cuộc sống tốt hơn."Viện Viện, mẹ đã quyết định ly hôn với cha con rồi.""PHỤT..." Nước súp ngọt ngào trào ra khỏi miệng Khấu Viện Viện ngay lập tức.Khấu Viện Viện khó có thể tin được mà đứng lên, nhìn kỹ lại khuôn mặt Phòng Thư Lan.
Trên mặt mẹ cô toát ra dũng khí mà trước giờ chưa từng có.
Đây có phải là người mẹ ướt át trong ký ức của cô, dùng sự yếu đuối hành hạ bản thân cho đến chết đây sao?"Con không muốn sao?" Đôi mắt sáng rực của Phòng Thư Lan bắt đầu mờ đi."Sao có thể chứ? Cuối cùng mẹ đã nghĩ thông suốt rồi.
Chúng ta không thể cứ như vậy mà sụp đổ." Khấu Viện Viện nhìn Phòng Thư Lan mà nở nụ cười.
Khấu Viện Viện vẫn chưa tròn mười sáu tuổi, trên mặt còn mũm mĩm nhìn có chút trẻ con, thật đúng là một cô gái rất đáng yêu.Vào thời khắc này, gương mặt cô như nở hoa, đôi mắt híp lại.
Một lần nữa nhìn về phía mẹ, cuộc sống trở lại và tràn đầy hi vọng hơn.
Phòng Thư Lan cảm thấy cay cay nơi sống mũi.Bao lâu nay bà quá yếu đuối.
Nếu còn mềm yếu nhượng bộ thêm một lần nữa thì con người bà sẽ bị rớt xuống vực thẳm.
Phòng Thư Lan quyết định, từ hôm nay trở đi sẽ không lùi lại.
Dù chỉ vì nụ cười vui vẻ của con gái.Nhìn thấy nụ cười chân thành của con gái, Phòng Thư Lan bất giác không nhịn được cũng mỉm cười theo.Xung quanh họ bao phủ bởi mùi súp gà nồng đậm.
Sau hai năm chịu đựng, đám mây đen trên đầu hai mẹ con họ cuối cùng cũng sắp tan..