Hạnh Phúc Viên Mãn 2 - Dịu Dàng Dành Riêng Cho Em


Vừa bước vào bên trong, Trình An Nhã đã cảm nhận được vô số ánh mắt nóng bỏng dán lên người mình, không được tự nhiên mà đi đằng sau Thẩm Tư Hoàng.
Từng lời xì xầm bàn tán đều lọt vào tai Trình An Nhã, cô có thể nghe thấy rõ mồn một chủ đề nói chuyện của họ là cô.

Đại khái là đoán già đoán non thân phận của cô, rồi vì sao có thể đi bên cạnh Thẩm Tư Hoàng, vân vân và mây mây.

Cô khẽ quan sát gương mặt Thẩm Tư Hoàng nhưng không thấy biểu hiện gì khác thường, có vẻ anh không quan tâm gì lắm tới mấy lời xì xầm từ nhân viên, cô cũng mặc kệ mà cứ thế đi theo chờ chỉ thị của anh.
Thang máy dừng lại ở tầng 8, trước mặt Trình An Nhã có mấy người nhân viên ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc, tổng cộng khoảng 4 người.
“ Đây là Trình An Nhã, từ nay cô ấy sẽ là tổ trưởng của phòng kinh doanh, mọi người làm quen đi.”
“ Tôi là Trình An Nhã, rất mong được mọi người giúp đỡ sau này.” Trình An Nhã trịnh trọng nói.
Sau đó là tiếng nói cười vui vẻ và những tràng pháo tay từ mọi người, lần lượt từng người đứng lên giới thiệu rồi chào hỏi.
Một lúc sau Thẩm Tư Hoàng xoay người tính rời đi thì Trình An Nhã đã kịp thời kéo lại, cô hỏi: “ Anh nói sẽ có người hướng dẫn cho em… là ai vậy?”
“ Tôi sẽ là người trực tiếp hướng dẫn cho em.”
“Dạ?”
“ Không muốn?”
Trình An Nhã lập tức lắc đầu phủ nhận: “ A, không có, cảm ơn anh.”
“ Ừm.” nói rồi Thẩm Tư Hoàng cũng rời đi.
Thấy anh đã rời đi, một cô gái kéo lấy cánh tay cô, cô gái này tên Khả Vi, hỏi: “ Chị Trình, chị và Thẩm tổng có quan hệ gì mà ngài ấy trực tiếp tới đây giới thiệu vậy?”

Trình An Nhã không ngờ người này lại hỏi một cách thẳng thắn như vậy, cô đảo mắt một vòng, thấy người nào cũng nhìn cô bằng ánh mắt tò mò vô cùng.

Cô ngược lại nói: “ Chị là học muội của anh ấy nên anh ấy giúp thôi.

Nhưng mà chuyện này lạ lắm sao?”
“ Thì…Thẩm tổng mặc dù là người dịu dàng, tốt bụng nhưng ngài ấy ghét nhất bị người khác đụng chạm, ngay cả thư ký Ôn đi theo ngài ấy lâu rồi cũng chưa thể thân cận được đến như vậy.”
Trình An Nhã nhớ lại những hành động của Thẩm Tư Hoàng đối với cô, hình như không có nghiêm trọng giống như lời Khả Vi nói.
“ Còn nữa cứ mỗi lần gặp chuyện liên quan đến công việc, Thẩm tổng liền biến thành một người vô cùng đáng sợ!”
A, cái này thì Trình An Nhã đồng ý nha.

Trình An Nhã cười nói: “ Sẽ không đến mức như vậy chứ? Chị cảm thấy anh ấy rất tốt mà.”
“ Vâng, đó là điều tất nhiên khi mà chưa dính đến chuyện công việc.

Chị không biết đâu, có lần em tới trình bày bản cáo của mình nhưng ngài ấy đã không hài lòng và bắt em sửa ngay tại đó cho đến khi nhận được một cái gật đầu, không được ăn cơm, không được ngủ, thậm chí là không dám xin đi vệ sinh luôn.

Trời ơi nghĩ lại thì thấy đúng là ác mộng mà.”
Lời vừa dứt, ai nấy đều gật đầu đồng tình.

Mi mắt Trình An Nhã khẽ giật, cô nhớ lại cái lần làm tài liệu bị sai một vài chỗ, đúng là Thẩm Tư Hoàng có đáng sợ và bắt cô làm lại thật nhưng không đến mức không được ăn cơm và nghỉ ngơi, bởi vì lúc đó anh có nói cô nên đi nghỉ và để lần sau làm tiếp nhưng cô cố chấp muốn hoàn thành, cuối cùng anh cũng đành hết cách mà ngồi xuống hoàn thiện cùng cô, anh cũng là người đi mua cơm cho cô, còn tận tình mang cả chăn và gối đến cho cô.

So với chuyện đó, sự việc Khả Vi vừa kể sao hoàn toàn trái ngược vậy, không lẽ thời gian làm thay đổi tính cách con người?
Khả Vi lại bổ sung thêm một câu: “ Tổ trưởng lúc trước của tụi em cũng bị Thẩm tổng bức đến phát khóc rồi xin nghỉ việc đấy!”
Trình An Nhã càng nghe càng hãi hùng, giờ đây cứ như một đại tiệc để mọi người tha hồ bốc phốt Thẩm Tư Hoàng vậy.

Mãi đến lúc có một người thốt lên: “ Tôi quên mất còn có báo cáo cần đưa lên Thẩm tổng.” thì không khí mới rơi vào tĩnh lặng trở lại.
“ Chúc cô thượng lộ bình an!”
“ Hu hu, không được đâu, tôi không dám đi đâu.”
“ Vậy, hay để tôi đi cho.” Trình An Nhã cảm thấy cứ đưa đẩy mãi thế này thì không ổn nên cô đã tiến lên phía trước, nói.

“ Tổ trưởng Trình, cảm ơn chị, đội ơn chị rất nhiều!”

“ Không đến mức vậy đâu, mọi người cứ làm việc đi, tôi đi đây.”
Rất lâu sau đó, Trình An Nhã mới tới được phòng làm việc của Thẩm Tư Hoàng.

Cô đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.
“Vào đi.”
“ Thẩm tổng.”
Nghe thấy giọng của Trình An Nhã, Thẩm Tư Hoàng ngừng lại động tác, ngước đầu lên nhìn cô: “ Có chuyện gì vậy?”
“ Em mang báo cáo lên cho anh.”
“ Người phụ trách đâu? Sao rm lại tự mình đến đây?”
Trình An Nhã nhún vai: “ Mọi người ai cũng sợ hết, chẳng ai dám đi cả nên em mạnh dạn xung phong.”
Thẩm Tư Hoàng không trả lời, nhận lấy tờ tài liệu trên tay cô rồi xem qua, anh lập tức nhíu mày: “ Em đã xem qua tờ báo cáo này chưa?”
Trình An Nhã lắc đầu: “ Em chưa, vừa cầm lấy tờ giấy là em liền đến đây đưa cho anh xem luôn.

Có sai sót gì à?”
“Ừm, em xem thẻ đi.”
Trình An Nhã lại cầm bản báo cáo xem qua một lượt, rất nhanh biểu cảm trên gương mặt cô rất giống Thẩm Tư Hoàng, cô vậy mà chỉ ra ngay đúng phần khiến anh không hài lòng rồi nhanh chóng sửa lại rồi trình bày cho anh.

Thẩm Tư Hoàng hài lòng gật đầu: “ Nếu ai cũng được như em thì tôi sẽ không phải tốn thời gian sửa lại đống tài liệu báo cáo của bọn họ rồi.”
“ Vậy những tin đồn về anh đều là thật? Em cứ nghĩ đều do bọn họ phóng đại lên thôi đấy chứ.”
“ Tôi không quan tâm lắm tới suy nghĩ của người ngoài…” Thẩm Tư Hoàng lặng lẽ quan sát gương mặt cô, hỏi: “ Em cảm thấy thế nào?”
“ Hả, cảm thấy gì? À, về tin đồn đó hả…cũng bình thường, anh làm vậy đều vì muốn nhân viên mình có thể tự tạo ra kết quả tốt hơn thôi mà.


Với cả em cảm thấy anh cũng đâu tới mức như vậy.”
“ Đó là bời…” em khác với họ.

Nhưng một lời này hoàn toàn không thể nói ra.
“ Hả?”
“ Không có gì.

Bản báo cáo này như vậy là được rồi.

Còn việc gì nữa không?”
“ À, hết rồi.

Vậy em về làm việc tiếp đây.”
“ Ừm.”
“ Khoan đã!” Đột nhiên cánh cửa một lần nữa bị đẩy ra, thư ký Ôn bước vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận