Hạnh Phúc Viên Mãn 2 - Dịu Dàng Dành Riêng Cho Em


Sáng hôm nay, Trình An Nhã dậy từ rất sớm, cô đi pha một cốc cafe sau đó ngồi vào bàn học bài.
Tiếng gõ lạch cạch từ bàn phím máy tính đã đánh thức Cao Viên Viên ở giường đối diện, cô mơ màng ngồi dậy, hỏi: " Mới sáng sớm mà cậu làm gì vậy?"
" Tớ xem lại bài học một chút, ảnh hưởng tới giấc ngủ của cậu à?"
Cao Viên Viên dụi mắt, lười nhác nói: " Không sao, tớ cũng ngủ đủ rồi.

Mà cậu chăm chỉ thật đó.

Cậu không giữ sức đi, lát nữa hội trưởng hành chết cậu."
" Sẽ không đáng sợ đến mức đó chứ!"
" Đó là vì cậu chưa tiếp xúc nhiều với anh ấy nên không biết thôi."
Trình An Nhã ân một tiếng, lại im lặng một lúc lâu, cô nói: " Có phải học trưởng rất nổi tiếng ở trường?"
Cao Viên Viên gật đầu: " Ừm, được rất nhiều bạn nữ yêu thích, có tỏ tình có viết thư nhưng anh ấy đều từ chối.

Hội trưởng cực kỳ lạnh lùng."

" Vậy cậu cũng thích anh ấy?" Trình An Nhã dò hỏi.
" Không có, tớ không thích anh ấy, với lại tớ có vị hôn phu rồi, anh ấy tên Vân Tranh, cũng ở trong hội học sinh mà hôm qua tớ giới thiệu đó."
Trình An Nhã ngạc nhiên: " Vị hôn phu? Nhưng cậu mới năm nhất cao trung thôi mà."
" Bọn tớ là thanh mai trúc mã.

Được gia đình hai bên hứa hôn từ bé, tớ cũng rất thích anh ấy."
Trình An Nhã gật đầu.

Thế giới của những người giàu, chậc chậc, thật khó hiểu.
Cao Viên Viên ngó sang, thấy cốc cafe trên bàn Trình An Nhã, nhịn không được nên hỏi: " Mới sáng sớm mà cậu đã uống cafe?"
" Ừm, thói quen của tớ thôi.

Uống cafe vào mỗi buổi sáng giúp tớ có năng lượng làm việc cả ngày."
" Vậy à, lạ thật đấy." Cao Viên Viên rời khỏi giường vào phòng tắm vệ sinh cá nhân được một lúc thì ra bên ngoài.
" Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.

Hội học sinh có rất nhiều việc."
" Ừm."
Hiện tại chỉ mới 6 rưỡi, nhưng người trong hội học sinh đều có mặt đông đủ cả, bởi vì có rất nhiều công việc phải làm.
Vừa bước vào trong.
Gió thu nhè nhẹ thổi.
Tiếng sột soạt của giấy, mùi thơm của mực.
Không gian hiện tại vô cùng yên tĩnh, khiến tâm trạng Trình An Nhã cực kỳ thoải mái.

Cô rất thích môi trường học tập và làm việc yên tĩnh và ai nấy đều tập trung vào công việc của riêng mình.
Ánh mắt của Trình An Nhã lại vô thức hướng về phía bàn làm việc của Thẩm Tư Hoàng, anh ấy vẫn như ánh nắng ấm áp, chói chang như vậy, luôn thu hút cô không nhịn được mà nhìn anh thêm chút nữa.


“Trình An Nhã, hiện tại muốn tới phòng giáo vụ lấy chút tài liệu sau đó tới thư viện, em đi cùng tôi.” Thẩm Tư Hoang bất ngờ lên tiếng.
“ A, dạ.

Vâng…”
Sau đó hai người rời đi.
Trên hành lang, một người đi trước một người đi sau.
Khi đang đi trên hành lang, chỉ cần qua ngã rẽ là tới phòng giáo vụ, bỗng hai người bị chặn lại, là đám người Minh Nguyệt.
Bởi vì có sự hiện diện của Thẩm Tư Hoàng ở đây nên thái độ của họ mười phần nhún nhường.

Minh Nguyệt kiềm chế, nắm chặt tay lại, không hiểu sao Trình An Nhã lại may mắn tới như vậy, hôm trước vừa được Cao Viên Viên chú ý làm bạn, hôm sau đã trở thành thư kí của Thẩm Tư Hoàng.
Minh Nguyệt hẵng giọng ghì chặt bả vai Trình An Nhã xuống, thấp giọng nói: “ Theo tôi qua đây một chút!” nhưng quay sang nói với Thẩm tư Hoàng lại là một giọng điệu khác, giọng cao vút, rất nhỏ nhẹ: “ Thẩm học trưởng cho chúng em mượn cô ấy một chút nha!”
Trình An Nhã thừa biết ba người họ muốn làm gì, nhưng cô cũng không muốn làm ảnh hưởng tới Thẩm Tư Hoàng nên gật đầu, rồi quay sang nói với anh: “ Học trưởng, em đi chút rồi về, anh có thể lấy tài liệu rồi đến thư viện đợi em không?”
Thẩm Tư Hoàng quan sát một chút rồi rời đi tầm mắt của mình, chỉ ừ một tiếng xong đi trước.
Đợi không còn thấy Thẩm Tư Hoàng nữa, ba người kia mới quay trở lại dáng vẻ thường ngày.

Trình An Nhã bị ba người kia ép sát vào góc tường, bởi vì hiện tại vẫn còn rất sớm nên hầu như không có ai qua lại, bọn họ càng được đà làm càn.
Tuyết Linh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đưa tay lên bóp chặt cằm cô: “ Con điếm này, mày chỉ mới tới đây có một ngày mà đã trèo được tới Thẩm Tư Hoàng rồi?”
Trình An Nhã: “ Tôi không hiểu cô đang nói gì.”

Uyển Như: “ Mày còn giả bộ ngây thơ à, mày thừa biết Thẩm Tư Hoàng là giáo thảo vườn trường, đứa con gái của kẻ giết người như mày cũng có tư cách tơ tưởng đến anh ấy?”
“Vậy mấy người có tư cách gì?”
Nhìn thấy thái độ cứng rắn của Trình An Nhã, Minh Nguyệt phá lên cười: “ Mấy cái đưuá mà dám tỏ tình anh ấy đều bị bọn tao đánh cho nhập viện, thậm chí là bị đuổi học đấy, mày biết không? Nếu muốn an ổn sống ở ngôi tường này thì biết điều tránh xa Thẩm Tư Hoàng ra.”
“ Tôi không làm gì hết, mấy người cũng không phải mẹ tôi mà bắt tôi phải làm cái này cái kia.”
Vừa dứt lời, Minh Nguyệt đã giáng xuống mặt Trình An Nhã một cái tát rất mạnh, đầu cô nghiêng về một phía, nơi bị bàn tay kia chạm vào cũng đỏ ửng, bắt đầu rỉ máu, bởi vì Minh Nguyệt dùng móng giả rất nhọn, khi quẹt qua má cô thì móng tay cào thành một đường, nhưng không sâu.
Biểu tình trên gương mặt Trình An nhã vẫn y như cũ, không có gì thay đổi, ánh mắt cô nhàn nhạt nhìn ba người kia.

Cô không đánh trả lại, bởi vì hành động đó không khác gì ba người kia cả, hơn nữa còn sẽ dẫn tới hậu quả khôn lường, cô có thể bị một dấu đen trong học bạ, đó sẽ là vết nhơ cản bước Trình An Nhã, cho nên hiện tại chỉ có thể chịu đựng.
Tuyết Linh nắm tóc Trình An Nhã giật ngược về phía sau: “ Ha ha, nhìn nó trông thật xấu xí! Vậy mà dám cả gan thích Thẩm Tư Hoàng.”
Trình An Nhã môi mím chặt, không nói gì.
Minh Nguyệt: “ Đây chỉ là lời cảnh cáo, nếu còn để tao thấy mày lẽo đẽo bên cạnh Thẩm Tư Hoàng thì đừng có trách! Đi thôi chúng mày.”
Ba người họ rời đi ngay sau đó, để lại Trình An Nhã đứng đựa vào tường, khóe miệng cô nhếch lên nụ cười châm biếm.

Cho dù cô có không lại gần Thẩm Tư Hoàng thì bọn đó vẫn có lý do để bắt nạt cô mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận