Lâm Thất mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng tươm tất cùng với quần tây màu xám đậm.
Anh ta gầy đi rất nhiều so với hình ảnh trong ký ức của Bất Kiến Hàn, kiểu tóc còn đổi từ thẳng thành xoăn, bởi vậy, trông anh ta điển trai hơn rất nhiều.
Anh ta đá một đôi dép lê đi trong nhà về phía Bất Kiến Hàn, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Thơm quá...!Này, bữa tối hôm nay có món gì vậy? Toàn là thịt! Trời ạ, trông có vẻ ngon đấy.
Cậu còn ngồi ngẩn ra đó làm gì? Sao không vào ăn tối đi?”
“Tôi đang đợi cậu em Lâm Bát của cậu.” Bất Kiến Hàn thành thật khai báo: “Cậu ấy lên lầu đi vệ sinh và thay quần áo.”
“Ừ, vậy thì không cần chờ nó đâu.” Lâm Thất thản nhiên đáp lại, sau đó tìm vị trí dành cho mình và ngồi xuống: “Một khi đã vào nhà vệ sinh có bồn cầu, phải hơn một tiếng đồng hồ nó mới ra… Ngày nó còn đi học, ba mẹ tôi đã tịch thu điện thoại để nó tập trung học tập.
Vì lý do ấy nên nó mới có thói xấu ngồi trong nhà vệ sinh nghịch điện thoại, rồi còn nói dối mình bị táo bón nữa.
Đến bây giờ nó vẫn chưa sửa được tật xấu ấy.
Tôi đã khuyên nó rất nhiều lần, ngồi như vậy dễ bị trĩ lắm, vậy mà nói mãi nó vẫn không nghe… Chúng ta cứ ăn trước đi, không thì đồ ăn nguội mất.”
Bất Kiến Hàn: “...”
Trong trò chơi này, sao mấy chi tiết không cần dùng tới lại được làm tỉ mỉ thế nhỉ?
Người làm game nghĩ gì trong đầu vậy?
Kìm lòng không mắng chửi trò chơi nữa, Bất Kiến Hàn ngoan ngoãn không xuống chiếc ghế bên cạnh bàn ăn.
Bàn ăn có hình bầu dục, kích thước rất lớn, ngoài hai vị trí đầu và cuối, bên bàn mỗi bên có bốn chiếc ghế, đủ cho ông bà Lâm và tám đứa con của bọn họ.
Tương ứng với bốn chiếc ghế ngồi, trên bàn ăn có mười bộ bát đĩa tươm tất sạch sẽ, trên bàn bày biện rất nhiều món ăn, màu sắc đa dạng, mùi vị hấp dẫn.
Món nào cũng đầy ắp thịt, chỉ mới nhìn thôi đã thèm nhỏ dãi, chưa nếm thử đã có thể cảm nhận được mùi vị tuyệt vời.
Nhưng điều đáng tiếc là, ở chính giữa bàn ăn có một giá cắm nến, trên giá có ba ngọn nến màu vàng.
Ngọn nến cháy bập bùng phát ra tiếng “lách tách”, tỏa ra chút khói nhạt màu và mùi hôi tanh khó ngửi.
Đặt nó lên một bàn thịt đầy đồ ăn ngon, lại khiến người ta có cảm giác buồn nôn hơn là háo hức.
Lâm Thất ngồi ở vị trí cuối cùng bên tay trái, Bất Kiến Hàn do dự một lát, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện anh ta.