Hành Tẩu Thế Gian


Dường như chỉ trong nháy mắt, Bất Kiến Hàn nhớ tới đoạn mô tả của kịch bản.
Cậu đã trông thấy có người tên Lâm Ngũ đăng bài tìm kiếm em trai mình trên báo.
“Tôi là bạn của Lâm Thất, hiện đang ở trong nhà cậu ấy.” Bất Kiến Hàn nhanh chóng trả lời: “Anh đang gặp chuyện gì vậy?”
Không ngờ vừa dứt lời, người ở đầu dây bên kia đã cao giọng: “Lâm Thất! Cậu nói em trai Lâm Thất của tôi sao?! Cậu mau tránh xa hắn ra, càng xa càng tốt!”
Bất Kiến Hàn sửng sốt, lòng chùng xuống: “Ừm, có chuyện gì vậy?”
“Đó không thể nào là Lâm Thất được!” Người tự xưng là “Lâm Ngũ” gào lên trong điện thoại: “Lâm Thất chết rồi! Tôi tận mắt nhìn thấy nó bị sát hại.

Ngay trước mặt tôi… Nó bị tên điên đó nghiền nát đầu! Tôi vẫn còn nhớ rõ, nó bị đánh vỡ sọ, não và máu đều bắn tung tóe lên tường, cậu mau chạy đi! Oái...”
Một loạt âm thanh kỳ lạ vang lên, có vẻ là tiếng thiết bị liên lạc rơi xuống đất.

Sau đó có vẻ tín hiệu đã yếu đi, ống nghe xuất hiện rất nhiều tạp âm.


Cuối cùng, cuộc gọi kết thúc.

Sau hai giây yên ắng, Bất Kiến Hàn nghe thấy những tiếng tút dài báo hiệu đầu dây bên kia đã ngắt tín hiệu.
Bất Kiến Hàn cảm thấy người mình tê rần, cơ bắp toàn thân cứng đờ, sau lưng như thể đang vã mồ hôi, nhớp nháp và lạnh lẽo.
Cậu chậm rãi điều khiển cơ thể đã cứng đơ vì sợ của mình, quay đầu lại nhìn Lâm Thất.

Thanh niên mặc áo sơ mi trắng có vẻ vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, trông anh ta hết sức vô tội, còn mỉm cười nhìn cậu mà hỏi tình hình.
Lâm Ngũ nói Lâm Thất đã chết.
Vậy thứ đang đứng trước mặt cậu là gì đây?!
Bất Kiến Hàn định gì đó, nhưng lại cứng họng.

Cách đây không lâu, khi cậu gần chạm vào miếng thịt trên bàn, hệ thống đột nhiên thông báo nhiệm vụ cũ đã xong, cậu còn phàn nàn vì thông báo bị trì hoãn.
Có lẽ hệ thống đã chính xác, thông báo này không hề bị trì hoãn.
Cậu thật sự đã tìm thấy vị trí của Lâm Thất.
Lâm Thất không ngồi đối diện cậu, anh ta đang nằm trên đĩa thức ăn!
“Có chuyện gì vậy?”
Lâm Thất tò mò hỏi cậu.

Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng cùng với quần tây lịch lãm, chân xỏ đôi dép bông đi trong nhà.

Trông anh ta vô hại và đơn giản như thế, ấy vậy mà chỉ mới hỏi một câu đơn giản, Bất Kiến Hàn lại nghe như sấm chớp đùng đùng.
“Không có gì!” Bất Kiến Hàn lập tức trả lời.
Cậu trả lời nhanh quá, vô tình khơi dậy lòng nghi ngờ của Lâm Thất.

Lâm Thất tỏ thái độ ngờ vực, chất vấn cậu: “Ai gọi điện tới vào giờ này thế? Người đó đã nói gì với cậu, sao trông cậu lại sợ hãi như vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận