Được thôi.
Tạm thời chấp nhận sự thật buồn cười ấy, Bất Kiến Hàn đứng dậy… Cũng không biết cậu đứng dậy kiểu gì, nhưng dù sao tầm nhìn cũng đã được đẩy lên cao hơn - Sau đó, cậu đóng bản tóm tắt cốt truyện gây cản trở tầm nhìn, bắt đầu quan sát tình hình xung quanh.
Từ cửa nhà vệ sinh đang mở rộng, vẫn có thể trông thấy bóng người đang đi qua đi lại trong bếp, trong tay cầm con dao phay vừa to vừa sáng, thái một tảng thịt trên mặt thớt.
Trên miếng thịt lớn đỏ au còn vương vài thớ mỡ màu trắng, trông có vẻ như một miếng thịt nạc vai heo… Hoặc cũng có lẽ là thịt bò chăng?
Chỉ một lát sau, trên lầu phát ra tiếng “lạch cạch” “loảng xoảng”.
Nghe có vẻ như âm thanh bàn ghế bị xô nghiêng, cùng với tiếng bát đĩa bằng sứ rơi vỡ.
Người đàn ông mặc tạp dề đang cắt thịt lập tức ngẩng đầu cảnh giác, lau dao phay lên tạp dề, treo lại dụng cụ cắt gọt lên giá, sau đó vội vàng rời khỏi phòng bếp.
Thấy người đàn ông mặc tạp dề rời khỏi phòng bếp, ánh mắt Bất Kiến Hàn lập tức thay đổi.
Cậu thì thông cảm được thôi… Nhưng vì sao người đàn ông này lại không mặc bất cứ thứ gì ngoài chiếc tạp dề kia chứ?
Cặp mông vểnh trắng trẻo bóng loáng suýt khiến cậu bị chói mù mắt.
Cậu xác nhận lại thông tin trò chơi trên giao diện hệ thống thêm lần nữa, không có bất cứ nội dung nào liên quan đến lứa tuổi và khuyến cáo người dùng cả.
Hẳn là không tồn tại mấy vấn đề “tình thú” kia đâu.
Tạm thời cứ cho là sai sót của bên dựng nhân vật hay lỗi của trò chơi đi vậy.
Nhân lúc người đàn ông mặc tạp dề còn chưa quay lại, Bất Kiến Hàn chạy ra khỏi nhà vệ sinh, tiến vào phòng bếp quan sát tình hình, tiện đường quan sát xem bản đồ này có thứ gì thu thập được hay không.
Trong bếp, bữa tối đã hoàn thành được một nửa, ngọn lửa trên bếp lò cháy bập bùng, nồi áp suất phả ra hơi nước đều đặn, có thể nghe được âm thanh sôi sùng sục của nước đun bên trong, và ngửi thấy mùi thơm lừng của nước dùng.
Tảng thịt trên thớt mới cắt được một nửa, có chỗ cắt thành lát, có chỗ cắt thành miếng, cũng có chỗ bị băm nhỏ.
Phần thịt đỏ tươi, nạc mỡ đan xen tiết ra máu loãng màu đỏ nhạt, xuôi theo vân gỗ của chiếc thớt mà nhỏ xuống thành một vũng lớn trên bệ bếp.
Rõ ràng chỗ thịt này không được chuẩn bị cho cùng một món ăn, xem ra chủ nhân của biệt thự này chuẩn bị một bàn tiệc toàn thịt là thịt.
Trong mấy chiếc bát lớn nhỏ bên cạnh thớt gỗ còn đặt thêm vài miếng thịt đã được tẩm ướp kỹ càng với nhiều hình dạng và kích thước khác nhau.
Nhìn lượng thịt, đoán chừng đủ cho chín, mười người ăn.
Bất Kiến Hàn thử nhón tay lấy một miếng thịt nhỏ trên chiếc thớt.
Cậu đưa tay về phía cái thớt gỗ kia, nhưng còn chưa chạm vào miếng thịt, miếng thịt bị cậu nhắm trúng đã tự động bay lên không trung, duy trì khoảng cách ba phân với ngón tay cậu, lơ lửng giữa không trung, hơn nữa còn bay tới trước mắt cậu theo động tác thu tay về của cậu.
Bất Kiến Hàn: “…? Mượn lực để giữ vật ư?”
Đây chính là kiến thức về cơ học lượng tử.
Cậu cầm miếng thịt lên quan sát kỹ càng, phát hiện thứ này tuy có thể phân tích, nhưng lại không có tác dụng gì, có lẽ không nằm trong diện có thể thu thập.
Bất Kiến Hàn đang định buông miếng thịt xuống, bỗng nhiên bên ngoài phòng bếp truyền tới tiếng bước chân “lộc cộc”, “lộc cộc”.