[Thực hiện sai dẫn đến mất mạng, người chơi sẽ được đưa trở lại điểm xuất phát của kịch bản, tiếp tục vượt ải lại từ đầu, đến bao giờ người chơi qua ải mới thôi.
]
Vậy nói trắng ra, cậu vẫn phải dùng một mạng qua ải mới xong chuyện hay sao?
Bất Kiến Hàn cảm thấy không ổn chút nào.
Đây là trò chơi lùa gà gì đấy hả? Dựng hình nhân vật tồi tàn, cốt truyện chẳng đâu vào đâu, mà chức năng lại còn không đầy đủ, trải nghiệm trò chơi cực kỳ kém.
Tính đến bây giờ, cậu mới tham gia trò chơi chưa tới mười phút, có còn kịp trả hàng hoàn tiền không?
Bất Kiến Hàn nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi muốn đăng xuất! Tôi muốn ra khỏi trò chơi! Ngay bây giờ, ngay lập tức!”
Điều tồi tệ hơn bây giờ mới tới.
[Trò chơi “Mô hình thế giới” tạm thời không có chức năng đăng xuất.
Nhiều chức năng khác của trò chơi đang được phát triển và hoàn thiện, kính mong người chơi hãy chú ý theo dõi.
Nếu như có gì thắc mắc hay cần góp ý, cậu có thể đợi tới khi rời khỏi kịch bản này, gửi ý kiến đáng quý của cậu vào “Hộp thư người chế tác”, người nhận được ý kiến đóng góp sẽ phản hồi lại với cậu sau một ngày làm việc.
]
Không có chức năng đăng xuất?
Trong lòng Bất Kiến Hàn gào thét một từ tiếng Anh bốn ký tự bắt đầu bằng chữ F, cậu trợn mắt há mồm, thậm chí còn quên luôn cả tiếng bước chân dồn dập của người đàn ông đeo tạp dề.
Ép mua ép bán thật đấy à?!
Trong nháy mắt, Bất Kiến Hàn lâm vào cảnh chỉ cần đi sai một bước cũng bỏ mạng, chết rồi lại phải hồi sinh, muốn rời đi thì chỉ còn cách vượt qua trong một lần mà không chết.
Thậm chí cậu còn nghi ngờ lời nói “không có chức năng đăng xuất”, vốn là để đề phòng người chơi phát hiện ra game này là thứ rác rưởi, chơi được vài phút đã đòi trả hàng hoàn tiền nên mới nói nhăng nói cuội.
Ấy thế nhưng, sau khi lục lọi toàn bộ giao diện trò chơi, cuối cùng Bất Kiến Hàn cũng nhận ra
Thật! Sự! Không! Có! Tính! Năng! Đăng! Xuất!
Cậu muốn tố cáo game này giam lỏng người chơi phi pháp ngay bây giờ.
Nhưng trước khi thông báo, còn phải qua được ải này đã.
Cậu còn đang đắm chìm trong tuyệt vọng, tiếng bước chân “lộp cộp” càng lúc càng gần, có người đi tới trước cửa nhà vệ sinh, đột nhiên dừng bước.
Bất Kiến Hàn ngước mắt nhìn, không kịp trở tay, cậu và người đàn ông đeo tạp dề đang chuẩn bị giải quyết nỗi buồn bốn mắt nhìn nhau… À không, bốn tay chạm nhau.
Người đừng lặng im đến thế…
Trong khoảnh khắc hóa đá này, Bất Kiến Hàn bần thần nhớ ra một chuyện, hình như ở phần tóm tắt cốt truyện, kịch bản này đã tuyên bố nhiệm vụ đầu tiên.