24.
RẤT THÍCH, VẪN LUÔN LÀ VẬY
[Cộc cộc cộc.]
Hề Hàn cầm một ly trà sữa, cong ngón tay gõ cửa.
Giọng nói trầm ấm của Lâm Di Đông truyền đến, "Mời vào."
Khó có được hôm nay anh kéo rèm che nắng lên.
Hề Hàn bước vào văn phòng, theo thói quen đóng cửa lại, tiếng động ồn ào bị ngăn cách sau lưng, xung quanh lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Lâm Di Đông ngồi sau bàn gõ mail, thỉnh thoảng cúi đầu lật tài liệu, anh xem quá tập trung, Hề Hàn không dám tùy ý quấy rầy, đành phải ngốc ngốc đứng một bên.
"Ngồi xuống trước đi." Lâm tổng trăm công nghìn việc thật sự rất bận, chỉ kịp cho y một ánh mắt ra hiệu.
"Ò, được." Hề Hàn vốn chỉ muốn đưa trà sữa và hóa đơn rồi đi liền, bất đắc dĩ sếp lại quăng lệnh PTSD tới, vô thức ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện anh.
Cũng may trà sữa trong tay y vẫn còn dư lại hơi ấm, ấm áp từ từ truyền đến làm y thả lỏng không ít.
Ngoại trừ mấy lần báo cáo công việc không thường xuyên, Hề Hàn hiếm khi ở môt mình quá lâu với Lâm Di Đông trong văn phòng.
Phòng làm việc của Lâm Di Đông không lớn nhưng được bài trí ngăn nắp, không có thói quen xấu tiện tay ném tài liệu lung tung như nhiều người, mắt thường cũng có thể thấy mọi thứ rất trật tự rõ ràng.
Chậu cây nho nhỏ ở góc bàn trông khỏe mạnh lại đáng yêu, bộ rễ đang bung ra trong chiếc bình trong suốt, phiến lá được ánh nắng mặt trời phản chiếu sáng bóng.
Đồng hồ treo phía sau tích tắc tích tắc trôi, âm thanh lanh lảnh của kim đồng hồ thỉnh thoảng hòa với tiếng bàn phím, Hề Hàn hoàn mỹ trở thành bối cảnh ngồi không.
"Trà sữa đến rồi sao?" Một lát sau Lâm Di Đông mới hoàn thành công việc trong tay, tháo kính xuống xoa nhẹ mi tâm, nhẹ giọng hỏi.
Hề Hàn gật đầu, đưa đồ tới, "Đây là hóa đơn, còn có đặt thêm một ly cho anh."
Lâm Di Đông vươn tay tiếp nhận, nói lời cảm ơn.
"Không biết anh muốn uống gì nên em chọn loại giống em, cố ý bảo họ làm ấm, uống lạnh dạ dày sẽ không thoải mái." Hề Hàn cười bổ sung một câu, "Có gửi tin nhắn hỏi anh, bận quá nên không thấy à?"
Lâm Di Đông chạm vào màn hình điện thoại, quả nhiên có một tin nhắn nằm trên, khi làm việc anh thường dùng mạng nội bộ nhận gửi tin nhắn, không để ý những thứ khác lắm, hiển nhiên làm lỡ mất.
"Xin lỗi, vừa nãy ban giám đốc cần gấp tài liệu." Lâm Di Đông thành khẩn nói, "Chưa kịp xem wechat."
Anh liếc nhìn nhãn dán trên ly trà sữa, "Anh không kén chọn trà sữa, đây là — trà sữa hoa nhài?"
"Ừm, không quá ngọt, hợp khẩu vị của anh." Hề Hàn nói, "Cũng xem như là sản phẩm mới, em cũng rất thích."
Hai người bọn họ không thích ngọt, đây xem như là một sự hiểu ngầm.
Tầm mắt rơi vào bàn tay đang cầm trà sữa của Lâm Di Đông, những ngón tay ôm lấy thân ly càng làm tôn lên vẻ thon gọn, khớp xướng đều đặn, hết thảy đều vừa khớp.
Bởi vì gầy gò, xương cổ tay nhô lên dưới dây đeo đồng hồ màu nâu càng làm tay anh gợi cảm một cách khó hiểu.
Hề Hàn mê tay (thủ khống), đôi bàn tay của Lâm Di Đông quả là chọt đúng thẩm mỹ của y.
Họ đã từng quá quen thuộc cơ thể của nhau, giống như y biết cuối bàn tay phải của Lâm Di Đông có một nốt ruồi, màu sắc nhàn nhạt, rất dễ bỏ sót, có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không chú ý tới.
Suy nghĩ dần dần trở nên lạc trôi, Hề Hàn không kiểm soát được nhịp đập con tim mình.
"Gần đây công việc vẫn tốt chứ?" Lâm Di Đông kiên nhẫn bao dung tinh thần tán loạn của y, ôn hòa nói, "Có khó khăn gì thì nhớ kịp thời nói với anh."
"À, vẫn ổn." Hề Hàn đúng lúc lôi tâm trí quay về, theo bản năng nói ra lời vàng chuyên dùng để ứng phó.
Lâm Di Đông có chút bất đắc dĩ, "Đôi khi bất hòa với đồng nghiệp cũng có thể nói, tiểu Hề.
Rất nhiều chuyện anh đều nhìn thấy, không nhất thiết mù quáng nhượng bộ."
"...!Em có thể giải quyết được." Hề Hàn hiểu ý anh nói, trong lòng đột nhiên ấm áp.
Nhưng đối với việc công, Hề Hàn không muốn để Lâm Di Đông thiên vị quá mức rõ ràng, cũng không muốn vì vậy mà khiến anh gặp rắc rối không cần thiết.
Nếu nói không muốn nhận lòng tốt này chút nào thì quá là giả dối.
Không ai không muốn được đối xử đặc biệt.
Thế nhưng thế giới của người trưởng thành quá phức tạp, động một bước nhỏ cũng ảnh hưởng đến toàn thân, chẳng thể làm mọi chuyện theo ý mình.
Chưa kể Lâm Di Đông không chỉ là cấp trên, mà còn là học trưởng của y, người y vẫn luôn kính trọng.
Giữa họ còn từng có quan hệ tình cảm sâu sắc, cho nên Hề Hàn hi vọng anh xử lý mọi việc công bằng, nghiêng về một phía sẽ dễ bị chỉ trích, y có thể chịu, nhưng không muốn Lâm Di Đông phải chịu điều tiếng không đáng.
Nhận thấy anh lo lắng, Hề Hàn nghiêm túc lập lại một lần, "Thật mà, không có gì đâu."
Nói đến đây, Lâm Di Đông là một người thông suốt cũng biết không cần phải nói thêm gì nữa, anh thở dài, "Được, anh tin em."
Mang theo vài phần phiền muộn, anh nhẹ nhàng đóng bút lại, "Thế nhưng Tiểu Hề, anh cũng có lòng riêng.
Nếu thật sự có chuyện gì không giải quyết được, em có thể tìm anh, anh sẽ luôn là chỗ dựa của em, em hiểu chứ?"
"...!Em biết." Lời này quá chân thành, cũng quá thỏa đáng, Hề Hàn không có cách nào không xiêu lòng.
Ngoại trừ lần say rượu kia, những lúc tỉnh táo ít khi nào Lâm Di Đông thể hiện lòng mình như vậy.
Còn có gì không thể cưỡng lại được hơn một sự ưu ái trắng trợn, rõ ràng là một người rất nội liễm, nhưng lại cố tình chân thành với y là thế, tựa như biển sâu từ từ chạm vào linh hồn, tràn đầy dịu dàng.
Hề Hàn cảm thấy cả người như nhẹ bẫng.
Y ngượng ngùng hắng giọng, dư quang lại nhìn thấy bút trong tay Lâm Di Đông.
"Đây là cây bút em tặng anh sao?" Hề Hàn dừng một giây, sững sờ hỏi.
"Ừ." Lâm Di Đông liếc mắt nhìn xuống, thân bút màu xanh chàm có vết tích hao mòn, bao nhiêu năm tháng anh cũng đã quen, "Đã dùng nhiều năm rồi."
Anh không nói gì nhiều, nhưng những lời chưa hết đều có ý sâu xa.
"Xem ra anh rất thích." Hề Hàn mím chặt môi dưới, đây là động tác nhỏ che đậy cảm xúc riêng, mỗi khi xúc động y đều như thế.
Lâm Di Đông cũng không vạch trần, chỉ nhẹ nhàng đáp lại, "Rất thích, vẫn luôn là vậy.".