Edit: Mỳ.
Trong lúc cô gái đó nhìn sang, Kiều Tinh Ngôn vội tìm chỗ trốn. Đến khi má cô chạm phải vào chiếc quần tây lạnh lẽo, cô mới bất chợt nhận ra mình đang trốn ở đâu.
Quần tây tuy mát lạnh nhưng gò má lại như bị thiêu đốt.
Tay trái của Tạ Dịch An vẫn đang đặt trên vô lăng, nhưng tay phải lại không có chỗ dựa. Cô gái nằm trên chân anh khẽ nhúc nhích cái đầu là Tạ Dịch An chỉ biết nuốt nước bọt, yết hầu lặng lẽ cử động.
“Quen hả?” Anh lên tiếng, giọng nói mang theo chút Trần khàn.
Kiều Tinh Ngôn rụt người về phía sau, động tác chậm chạp cứ như là dùng hết toàn bộ sức lực, cuối cùng vùi mặt vào trên chân mình.
“Dạ.” Cô rầy rõ đáp, mắc cỡ chết đi được.
Bên ngoài xe, người phụ nữ kia đã đi xa. Tạ Dịch An liếc nhìn cô gái đang ngồi che mặt bên ghế phụ: “Cô ấy đi rồi. Em…..”
Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đầu ngón tay xoa lên bên chân mà Kiều Tinh Ngôn vừa chạm vào.
Trong xe yên tĩnh không chút tiếng động.
Một lúc sau, Kiều Tinh Ngôn mới đỏ mặt ngẩng đầu. Đúng là ngoài cửa sổ đã không còn ai. Cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh, trời ạ…..Kiều Tinh Ngôn mở to mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và tò mò.
Tạ Dịch An đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cặp kính gọng bạc tinh tế kéo dài ra sau, chóp lỗ tai đỏ bừng.
Kiều Tinh Ngôn vẫn luôn cho rằng, chỉ có cô mới có tật xấu là hay đỏ tai, không ngờ Tạ Dịch An cũng thế.
Dường như là tìm được đồng loại, niềm vui đã lấn át cả sự hối rối khiến cho Kiều Tinh Ngôn càng trở nên táo bạo hơn. Cô liếc sang đôi tai đỏ rực của người đàn ông, nhìn yết hầu hơi nhúc nhích.
Tạ Dịch An ho nhẹ một tiếng: “Xuống xe thôi.”
“Dạ.” Kiều Tinh Ngôn lập tức thu lại ánh mắt.
Có lẽ chuyện vừa rồi quá xấu hổ nên hai người quyết không đề cập đến nữa. Thang máy tầng một trống không, Kiều Tinh Ngôn đứng ở phía xa bên phải, còn Tạ Dịch An thì đứng ở bên trái cạnh cửa, gần như là chéo với nhau.
Kiều Tinh Ngôn nhìn xuống mũi chân mình, đầu giày vải bạt trắng tròn trịa, tầm mắt từng chút dời lên. Cách tường thang máy sáng rực, phản chiếu chiếc quần tây thẳng tấp của người đàn ông, thắt lưng gầy gò, áo sơ mi trắng bỏ vào trong quần.
Ánh mắt của hai người họ giao nhau, lúc này Kiều Tinh Ngôn mới nhận ra rằng Tạ Dịch An cũng đang nhìn mình. Đằng sau cặp kính mỏng gọng bạc, đôi mắt đen kia vẫn luôn nhìn cô chăm chú.
“Đàn….”
“Đing———“
Thang máy dừng lại ở tầng một, cả nhóm lớn người tràn vào. Tạ Dịch An rũ mắt xuống, lùi lại hai bước, đứng chéo người trước mặt Kiều Tinh Ngôn. Một người đàn ông trung niên mập mạp dừng trước mặt cô, dù phía trước không có ai chen chúc, thế nhưng ông ta vẫn cứ lùi về sau, khiến cho Kiều Tinh Ngôn bị dồn vào một góc.
Nhìn thấy lưng của người đàn ông gần như sắp chạm vào cô…..
“Tiên sinh.” Tạ Dịch An lên tiếng, giọng nói lạnh lùng. Ánh mắt đằng sau tròng kính càng thêm lạnh hơn. Anh hơi nghiêng người để giữ khoảng cách giữa Kiều Tinh Ngôn và người đàn ông trung niên nọ.
Người đàn ông trung niên quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ không mấy thiện cảm của Tạ Dịch An: “Không…..Ngại quá, tôi không biết là có người ở đây.
Sau đó, ông ta ngoan ngoãn tiến lên phía trước hai bước.
Mùi hương quen thuộc lấn át đi vẻ mặt nhờn bóng của ông chú kia, bàn tay đang nắm chặt của Kiều Tinh Ngôn từ từ thả lỏng ra, thở phào nhẹ nhõm.
Thang máy lên đến tầng bảy, Kiều Tinh Ngôn và Tạ Dịch An cùng nhau đi ra ngoài.
“Đàn anh, vừa rồi…..cảm ơn anh ạ.”
Tạ Dịch An khẽ cau mày: “Nếu vừa rồi tôi không ở đây thì sao?”
Cô định sẽ để cho mình chịu thiệt sao?
“Dạ?” Kiều Tinh Ngôn chớp mắt, ngay lập tức hiểu được ý trong lời nói của Tạ Dịch An. Cô nở nụ cười, nắm chặt lấy bằng tay tại thành nắm đấm mà giơ đến trước mặt anh.
“Anh không ở đây thì em sẽ đánh ông ta đó.”
Chẳng lẽ lại để cho tên đàn ông bỉ ổi như thế sàm sỡ sao?
Cũng được, không ngốc.
Trong mắt Tạ Dịch An tràn đầy ý cười: “Đi thôi, mèo thần tài.”
Kiều Tinh Ngôn:?
Cô nhìn nắm đấm nhỏ đang siết chặt của mình, mèo thần…..tài?
So với các bộ phim bom tấn khác, “Thiên Cung” là một bộ phim tài liệu về lĩnh vực thám hiểm không gian, cũng không thực sự quá nổi tiếng. Tuy nhiên những năm gần đây, lĩnh vực hàng không vũ trụ Trung Quốc tương đối phát triển. Điều này đã khiến cho bộ phim “Thiên Cung” trông như không mấy nổi tiếng này, thu về không ít khán giả. Các buổi chiếu trước 10 giờ đều đã sớm không còn vé.
“Là lỗi của tôi, đáng lý ra anh phải lên mạng xem trước. Hay là…..” Tạ Dịch An nhìn về phía màn hình: “Em có muốn xem gì khác không?”
Kiều Tinh Ngôn chăm chú nhìn về phía màn hình. Trong khoảng thời gian này, cô luôn chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, nên cũng không để ý là dạo gần đây có loại phim nào hay không nữa. Nhớ mang máng là Tiền Khả Khả từng nhắc đến một bộ phim tên là Mắt gì đó, hình như là vô cùng kích thích.
“Có cần tôi giới thiệu cho hai vị không ạ?” Người soát vé cười toe toét nói: “Đây là một số bộ phim nổi tiếng gần đây.”
Kiều Tinh Ngôn nhìn con chuột đang di chuyển trên màn hình nhỏ trước mặt, một trong số đó là bộ phim mà Tiền Khả Khả đã từng nói qua. Bộ phim tên là “Nhắm Mắt”, nghe sao cũng giống như là tựa của một bộ phim kinh dị.
“Còn cái này thì sao?”
“Cái nào cũng được hết.”
Vừa chốt ý kiến này xong, Kiều Tinh Ngôn đã quét mã thanh toán trước khi Tạ Dịch An có thể.
Bắt gặp phải ánh mắt không mấy tán thành của người đàn ông, Kiều Tinh Ngôn lắc lắc cặp vé xem phim trên tay rồi nói: “Đàn anh, anh đã cho em mượn cuốn ‘Sổ Tay Bản Đồ Sao Norton’, nó thật sự rất hữu ích. Em còn chưa kịp cảm ơn anh mà, thôi thì mời anh đi xem nhé.”
Tạ Dịch An nhếch khóe miệng, không nói gì thêm nữa: “Đi thôi, chúng ta đi ăn trước đã.”
Nhà hàng mà Tạ Dịch An chọn là một nhà hàng Nhật nổi tiếng. Hơn nữa, điều khiến nó nổi tiếng hơn cả là giá tiền của nó.
Trong gian phòng kiểu Nhật xa hoa, Kiều Tinh Ngôn lại như ngồi trên đống lửa. Cô liếc nhìn vào các món ăn trên thực đơn, món nào cũng toàn đề những ba con số. Nếu như chia đôi ra, bữa ăn ăn này sẽ ngốn hết nửa chi phí sinh hoạt cho cả tháng của cô mất thôi.
“Em còn muốn gọi thêm gì nữa không?” Tạ Dịch An ngước mắt lên hỏi.
“Dạ thôi, đủ rồi ạ.” Kiều Tinh Ngôn ấn thực đơn trong tay vội vàng lắc đầu. Nếu mà gọi thêm nữa, có khi tháng sau cô sẽ phải uống gió Tây Bắc(1) mất.
Tính riêng tư trong phòng rất tốt, điều này cũng dẫn đến việc hai người ngồi đối diện, nếu như không tán gẫu câu nào thì cũng chỉ có thể bốn mắt nhìn nhau thôi. Kiều Tinh Ngôn định bụng nói gì đó để giảm bớt sự ngượng ngùng thì tiếng chuông điện thoại của Tạ Dịch An chợt vang lên.
“Xin lỗi.” Anh đứng dậy, bắt máy rồi rời khỏi phòng riêng.
Người gọi đến là Hàn Tiếu Phân. Bà Hàn không vòng vo mà nói thẳng mục đích mình gọi đến…..bà vẫn muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ mẹ con, còn dặn anh cuối tuần này nhất định phải đến buổi xem mắt.
“Mẹ không quan tâm đến mấy lý do lý trấu của con. Dù sao, nếu con không muốn đi thì sau này cũng đứng gọi mẹ bằng ’Mẹ’ nữa. Về sau những chuyện của con, mẹ cũng không bao giờ quan tâm đâu. Con cứ ôm lấy đám sao đó của mình mà sống đi.”
Tạ Dịch An bất lực bật cười.
“Vậy nếu như con quyết định sống chung với các vì sao cả đời thì sao?”
Giọng nói của Hàn Tiếu Phân trở nên ấp úng.
“Tạ Dịch An! Con tính cãi mẹ nữa rồi phải không!”
Trước khi bà Hàn bắt đầu một tràng la mắng. Tạ Dịch An đã dứt khoát trả lời: “Mẹ đưa con phương thức liên lạc với người đó đi.”
Lời nói của Hàn Tiếu Phân bị kẹt lại ngay cổ họng, một lúc lâu sau bà mới chán ghét nói: “Cũng không tệ.”
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Tiếu Phân chuyển tiếp thông tin liên lạc của đối phương cho Tạ Dịch An.
Hàn Tiếu Phân: [Kiều Nhiễm 158****5833]
Hàn Tiếu Phân: [Mẹ đã xem qua ảnh chụp rồi. Cô gái này rất xinh đẹp, vừa mới từ nước ngoài về. Ngoài ra còn có cả bằng thạc sĩ bên đấy nữa.]
Hàn Tiếu Phân: [Con có cần xem ảnh không?]
Tạ Dịch An; [Không cần đâu ạ.]
Tạ Dịch An: [Con sẽ liên lạc với cô ấy sau.]
Ý định ban đầu của anh khi xin số điện thoại không hẳn là để hẹn hò mù quáng.
Mở cửa ra, Kiều Tinh Ngôn cũng đang nói chuyện điện thoại.
“Dạ nghe, con nghe rồi mà. Con nghe rõ lắm luôn. Nhận đồ xong con sẽ đưa liền cho cô út.” Kiều Tinh Ngôn lại ậm ừ trả lời thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Thấy Tạ Dịch An ngồi xuống đôi diện mình, nhớ đến chuyện vừa xảy ra và cuộc gọi ban nãy. Kiều Tinh Ngôn mím môi, cảm thấy mình nên giải thích cho anh vì hành vi đột ngột lúc trước ở bãi đỗ xe.
“Đàn anh, người mà em vừa gặp ở bãi đậu xe….chị ấy là cô út của em.”
“Cô út?”
“Dạ.” Kiều Tinh Ngôn gật đầu: “Chị ấy đang đi du học. Em vừa nhận được cuộc điện thoại của bố, nên mới biết là chị ấy đã đến thành phố Nam. Cho nên chuyện vừa rồi….xin lỗi anh.”
Không nhắc thì không mấy xấu hổ đâu, nhưng nhắc đến thì vẫn có hơi ngại ngùng. Kiều Tinh Ngôn rũ mắt, vặn ngón tay.
Tạ Dịch An bình tĩnh đẩy kính mắt: “Không sao.”
Giọng nói đều đều, không nghe ra chút cảm xúc gì.
Kiều Tinh Ngôn cảm thấy đây đúng là lời mở đầu tồi tệ mà. Cô bắt đầu cố gắng tìm chuyện để nói.
Cũng may nhà hàng Nhật Bản phục vụ đồ ăn rất nhanh, tiếng gõ cửa của người phục vụ đã phá vỡ đi sự yên tĩnh trong căn phòng riêng. Một loạt các món ngon được bày biện đầu trên bàn, Kiều Tinh Ngôn nuốt một ngụm nước bọt.
Đồ ăn ngon có thể chữa lành mọi thứ, đương nhiên, luôn cả sự bối rối kia nữa. Huống chi, cô đã bỏ ra nửa tháng tiền sinh hoạt để có bữa ăn này, tuyệt đối không thể nào phụ lòng chính mình được.
Trong bữa ăn, Kiều Tinh Ngôn đã ăn vô cùng nghiêm túc, không nỡ lãng phí. Cuối cùng, Tạ Dịch An bỏ ra ngoài một lúc, sau đó quay lại thì nhận ra chai rượu mơ vẫn chưa động trên bàn đã bị Kiều Tinh Ngôn đưa đến trước mặt.
Tạ Dịch An cầm chai rượu lên, nhưng trong đó đã trống rỗng.
Nồng độ cồn trong rượu mơ không cao, thế nhưng đối với một người chưa từng uống rượu như Kiều Tinh Ngôn mà nói thì đúng là có chút quá hớp.
Dù thế nhưng đầu óc cô bây giờ vẫn còn rất tỉnh táo, lôi chiếc điện thoại từ dưới bàn ra rồi bấm vào WeChat: “Đàn anh ơi, bao nhiêu tiền đấy ạ? Để em chuyển tiền cho anh, hai đứa mình chia đôi.”
“Không cần đâu.” Tạ Dịch An khẽ nhíu mày, tựa như đang đoán thử xem nồng độ cồn của bình rượu này là bao nhiêu.
Đầu ngón tay đang chạm vào màn hình của Kiều Tinh Ngôn hơi khựng lại: “Không cần sao ạ?”
Cô ngước mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Dịch An.
“Em đã mời tôi xem phim rồi. Giờ tôi đãi lại em một bữa tối, thế này không công bằng sao?”
Kiều Tinh Ngôn chớp mắt, đôi mắt đen lay láy bán đứng hết mọi suy nghĩ chân thật trong lòng——Sao anh không nói sớm? Phải chi anh nói sớm hơn một chút….Em đã gọi nhiều hơn rồi.
Tạ Dịch An như hiểu được ánh mắt kia của cô muốn nói gì, trong mắt hiện lên một ý cười nhẹ: “Nếu em thích, hôm khác tôi sẽ dẫn em đến đây ăn nữa.”
Vừa nói, anh cầm lấy túi xách bên cạnh Kiều Tinh Ngôn lên: “Đi thôi, tôi đưa em về trường học.”
Với dáng vẻ này của cô, cũng không thích hợp để đi xem phim là mấy.
Kiều Tinh Ngôn chậm rãi đứng dậy: “Nhưng, chẳng phải chúng ta sẽ đi xem phim sao ạ?”
“Em…..” Tạ Dịch An hơi dừng lại: “Vẫn còn muốn đi xem phim sao?”
“Sao lại không chứ ạ? Vé cũng đã mua hết rồi.” Kiều Tinh Ngôn liếc nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại: “Vừa hay đến giờ luôn nè, mình đi thôi.”
Có vẻ như cô không có say.
Kiều Tinh Ngôn đi lướt qua Tạ Dịch An, kéo cửa ra ngoài.
Cửa trượt mở ra một khoảng rộng bằng lòng bàn tay.
Ngoài cửa là một người phụ nữ cao gầy đi giày cao gót ngước ngang qua, Kiều Tinh Ngôn vội vàng quay người lại, vô tình đụng phải Tạ Dịch An đang ở phía sau. Lực xoay người của cô có hơi mạnh, còn Tạ Dịch An thì lại không có phòng bị. Vào khoảnh khắc anh định đưa tay ra đỡ lấy thì túi xách của cô rơi hận xuống đất, cũng vì thế mà anh lại chống tay thẳng vào miếng ván gỗ bên cạnh Kiều Tinh Ngôn.
Ping ping ping pong, những món đồ trong túi xách rơi ra rồi lăn đến bên chân anh.
Một tay Kiều Tinh Ngôn vịn lấy miếng ván gỗ, tay còn lại đặt trước ngực Tạ Dịch An. Ánh mắt cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.
Cánh cửa bị trượt ra một khe nhỏ, ngoài cửa hàng lên tiếng chậc khẽ của người phụ nữ kia.
“Wow, con gái bây giờ mạnh bạo quá ta.”
Kiều Tinh Ngôn: “…..”
Chú thích:Uống gió Tây Bắc: còn có nghĩa là “Cạp đất mà ăn” hay “hít gió mà sống qua ngày” á =))))