Edit by Wei
________________
Yến Giang vừa đáp xuống mặt đất đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.
Bởi vì hành tinh này có rất nhiều người khổng lồ đen nhẻm, gầy nhom.
Bọn họ kêu rên những âm thanh vô nghĩa, đi lại không mục đích trên cánh đồng rộng lớn, hoang vu.
Yến Giang xù lông lên, hoảng hốt trốn dưới bụng Bùi Thanh Hà.
Những nơi người khổng lồ đi qua, mặt đất hơi hơi chấn động.
Yến Giang bỗng dưng cảm thấy thật đau lòng: “Những thứ đó là gì?”
“Người khổng lồ đen”, chó con trả lời, “Là một loại rác trên hành tinh, nếu chủ nhân của hành tinh có cảm xúc tiêu cực nhưng không thể loại bỏ, chúng sẽ biến thành người khổng lồ đen đi lại ở đây.
Gặp người khổng lồ đen còn may, đáng sợ nhất là người khổng lồ đỏ….
Người khổng lồ đen chỉ biết tấn công chủ nhân hành tinh, người khổng lồ đỏ thì gặp ai cũng tấn công”.
Yến Giang cảm thấy chủ nhân hành tinh này thật tội nghiệp, bởi vì nơi đây có rất nhiều người khổng lồ đen, đi đường nặng nề, đất núi rung chuyển.
Chó con để mèo con ngồi trên lưng, chở cậu đến trung tâm hành tinh: “Ở đó có cột mốc biên giới, có thể dùng nó để rời khỏi hành tinh này”.
Mèo con hơi căng thẳng: “Vậy rời hành tinh này thì chúng ta đi đâu?”
“Anh cũng không biết, du hành giữa các hành tinh là ngẫu nhiên”, Bùi Thanh Hà trả lời, “Có điều, nếu đây là hành tinh lân cận hành tinh mèo con vậy thì chắc chắn có cách để trở lại”.
Lời của anh làm Yến Giang yên tâm hơn.
Vốn dĩ họ mới gặp mặt vài lần nhưng không hiểu sao Yến Giang lại rất tin tưởng Bùi Thanh Hà.
Chó con mang lại một cảm giác rất dịu dàng và bình yên, tựa như mẹ vậy.
Trời đổ mưa axit, đây cũng là đồ ăn, nhưng vừa chua lại vừa chát, Yến Giang nhăn mặt.
Cậu ăn hai miếng đã phun ra, nhưng không ăn thì chỉ đành chịu đói.
Mưa axit chỉ đổ một lát đã ngưng.
Yến Giang cảm thấy cực kì tủi thân: “Em đói quá”.
Cậu sinh ra đã được bảo bọc, hầu như chưa từng chịu khổ, biến thành mèo thì cũng là mèo con, từ lúc lọt lòng đã được người người yêu mến
Bùi Thanh Hà bỗng nhiên nhớ đến một vài việc.
Khi anh mới vừa đến làm việc ở công ty của nhà họ Yến, mọi người trong văn phòng đều trêu ghẹo, nói anh là chim sẻ bay lên làm phượng hoàng, sau này giàu sang phú quý rồi cũng đừng quên nhau.
Anh cũng hùa theo cười cười, trong lòng lại vô cùng khổ sở.
Từ nhỏ Bùi Thanh Hà đã rất nỗ lực.
Anh học trường trung học, đại học tốt nhất, còn giành được học bổng du học, sống trong căn nhà trọ giá rẻ nhất, làm thêm đến tối muộn, đều là vì cuộc sống vẻ vang sau này.
Anh lên kế hoạch cho cuộc đời mình nghiêm túc rõ ràng.
Yến Giang chính là ngoại lệ.
Sau khi về nước, anh phát hiện những cố gắng bao lâu của mình thậm chí còn không bằng điểm xuất phát của người khác, kinh nghiệm cũng kém xa…..
Thân phận người yêu của Yến Giang trong mắt mọi người xem ra còn có giá trị hơn.
Bọn họ nói đúng, anh chính là chim sẻ bay lên làm phượng hoàng.
Nhưng anh mãi mãi vẫn là chim sẻ, lông chim rực rỡ trên người đều là do Yến Giang rút của mình cho anh.
Ngốc quá.
Chó con dịu dàng trả lời: “Không sao đâu mèo con, anh tìm cho em”.
Yến Giang hơi xấu hổ: “Chỗ nào có đồ ăn?…..Có phiền anh không, nếu phiền thì thôi vậy”.
“Không phiền đâu”.
Nhân lúc mèo con đang ngủ, chó con xé toạc thân thể của mình, từ bên trong lấy ra một đám mây, nặn thành một cây kẹo bông gòn.
Vì thế, sau khi Yến Giang tỉnh ngủ, cậu được ăn kẹo bông gòn.
Có vị quýt, chua chua ngọt ngọt, Yến Giang ăn mà mũi cay cay.
*
Qua ba lần mặt trời mọc rồi lặn, cuối cùng hai người cũng thấy một toà nhà giữa chốn hoang vu này.
Đây là một ngôi nhà trệt bằng gỗ, dùng để trưng bày, trông như mô hình.
Nhà không có tường bao quanh, có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh bên trong.
Yến Giang kinh ngạc nói: “Đây chẳng phải là ngôi nhà lúc bé của em sao?”
Nhà cậu mở công ty viễn thông, là đầu tàu thời bấy giờ.
Trong ấn tượng của Yến Giang, khi còn nhỏ, nhà cậu chỉ khá giả hơn những nhà xung quanh một chút, là một ngôi nhà rộng 160 mét vuông.
Yến Giang đột nhiên cảm thấy dồi dào sức lực, xông đến còn nhanh hơn chó con.
Cậu thấy mẹ đang ở nhà!
Chu Lệ ngồi trong phòng khách, ngẩng đầu xem TV, mặt mày nghiêm túc.
Bùi Thanh Hà ngạc nhiên đi theo cậu.
“Mẹ!”, mèo con vui vẻ cọ cọ vào chân Chu Lệ, “Mẹ, con nhớ mẹ lắm ~”
Tiếc là bà Chu ngoảnh mặt làm ngơ.
Vài phút sau, có người mở cửa.
Ánh mắt Chu Lệ như mũi tên bắn đến đó.
Yến Giang cũng quay đầu lại, thấy người vừa vào là em trai của mình, Yến Trì.
Hiện giờ Yến Trì mới 6, 7 tuổi, tuy là em nhưng luôn được ba bồi dưỡng thành người thừa kế nên từ nhỏ đã thành thục, chẳng giống Yến Giang chút nào.
“Mẹ”, Yến Trì lẩm bẩm.
Chu Lệ đứng lên, hùng hổ đi đến trước mặt Yến Trì, giáng xuống một cái tát.
Yến Trì bị đánh ngã xuống đất, gương mặt trắng nõn đỏ lên theo tốc độ mắt thường trông thấy.
Yến Giang ngơ ngác.
Cậu biết em trai và mẹ vẫn luôn bất hòa, nhưng hoàn toàn không ngờ tới, mẹ sẽ bạt tai Yến Trì một cách vô tình đến vậy.
“Mày cố ý đúng không! Mày cố ý đúng không?!”
Trước mặt Yến Giang là bà mẹ dịu dàng, ân cần, trước mặt Yến Trì lại như người điên, bà ta túm tóc Yến Trì, hết cấu rồi lại véo, đập đầu bé vào bàn, thái độ tàn nhẫn như đối xử với kẻ thù.
“Mày biết rõ sức khoẻ anh mày không tốt! Đồ gì cũng không được ăn nhiều! Bây giờ nó nằm viện, mày hả hê lắm phải không?”, mắt Chu Lệ ầng ậng nước, “Chờ anh mày chết rồi, tất cả tiền trong nhà đều thuộc về mày.
Mày muốn như vậy lắm đúng không?”
Vẻ mặt Yến Trì lạnh nhạt, không thèm trả lời, chỉ có ánh mắt vẫn vô cùng bướng bỉnh.
Cuối cùng Yến Giang cũng biết đây là chuyện lúc nào.
Em trai cho cậu một miếng bánh kem, hậu quả là cậu nhập viện.
Chu Lệ là người lớn, ở trước mặt bà ta Yến Trì trở tay không kịp, huống chi bà ta còn là mẹ, bé cũng không dám đánh trả.
Yến Giang khóc sướt mướt: “Mẹ nói cái gì vậy! Là con xin em cho con ăn!”
“Mẹ, mẹ đừng đánh em nữa!”
Hiển nhiên là Chu Lệ không nghe thấy.
Vì thế Yến Giang quay sang lay em trai: “Yến Trì, em mau trốn đi! Em đứng đây làm gì!?”
Sau khi đánh gãy mấy cái mắc áo, Chu Lệ mới hả giận.
Ngoại trừ cái tát ban đầu kia, những chỗ bà ta đánh đều bị quần áo che mất, người khác hầu như sẽ không nhìn thấy vết thương.
Yến Trì vào phòng tự kiểm điểm, lát sau bà ta mới mang thuốc cầm máu đi vào.
Chu Lệ dường như lại biến thành một người mẹ hiền.
Vẻ mặt bà ta dịu dàng, giọng điệu bình tĩnh mang theo chút khiển trách: “Mẹ cũng không muốn đánh mắng con, nhưng là sức khoẻ của anh con không tốt, lại không trông cậy được vào ba con.
Mẹ và anh chỉ có thể dựa vào con.
Mẹ hy vọng con có tương lai sáng lạn”.
“Con biết không, thư ký của ba con cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.
Lúc mang thai còn dám đến nhà bảo đưa tài liệu cho ‘Sếp Yến’…..”
“Nếu mẹ và ba ly hôn, vậy tiền thuốc của anh phải làm sao bây giờ? Con phải thật giỏi nhé Yến Trì, con phải giỏi hơn tất cả mọi người”, vẻ mặt Chu Lệ cay nghiệt, còn có một chút tàn nhẫn.
Cuối cùng Yến Trì cũng bật khóc, bé cố gắng cắn môi, run rẩy dựa vào ngực Chu Lệ, phát ra những tiếng nức nở đau thấu tim gan.
Bé cũng không dám khóc lớn tiếng, bởi vì như vậy là yếu đuối, bé không được phép.
Yến Giang ngồi ngay cạnh bé mà ngơ ngác
Cậu vừa buồn vừa đau lòng: “Đây là nhà dưới góc nhìn của em trai sao? Sao lại khác em đến vậy”.
Bùi Thanh Hà không nói gì, chỉ cúi đầu vuốt lông cho Yến Giang.
*
Khung cảnh nhanh chóng chuyển đến trường học.
Để tiện cho Yến Giang đi học, Yến Trì nhảy lớp, bây giờ đang học lớp 6.
Yến Trì cẩn thận chồng tập vở lên sách giáo khoa rồi bỏ vào trong cặp sách.
Ba đã nói sau khi tan học sẽ đến đón bé đi thăm anh trai.
Thế nhưng người tới lại là tài xế.
Vẻ mặt tài xế áy náy: “Hôm nay sếp Yến có cuộc họp, không đến kịp.
Bé Trì à, chú đưa con đi bệnh viện nhé”.
Yến Trì không giận, ngoan ngoãn gật đầu.
Ở nơi bé không nhìn thấy, mèo con và chó con lặng lẽ chui vào ghế sau.
Bùi Thanh Hà nói, đây là quá khứ, là ký ức của chủ nhân hành tinh này.
Hiển nhiên chủ nhân hành tinh là Yến Trì.
Bởi vì bảo vệ bản tính của mình khỏi những người khổng lồ màu đen, người ấy đã chìm vào giấc ngủ say.
“Em trai em”, Yến Giang có chút tự hào “Rất thông minh, thành tích cũng tốt, giỏi hơn em nhiều lắm! Tuy rằng tính tình hơi tệ một chút nhưng em vẫn rất thương nó!”
Bùi Thanh Hà: “Ừm”.
Chó con không vui.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, ở đây người đến người đi đều không có mặt, thậm chí cả dáng vẻ cũng là hai màu đen trắng.
Hơi hơi đáng sợ.
Trong không gian đen trắng, chỉ có phòng bệnh của Yến Giang sáng lên.
Yến Trì hít sâu một hơi, đẩy cửa ra: “Anh”.
Yến Giang đang gấp hạc giấy, vừa trông thấy Yến Trì đã mừng rỡ ngẩng đầu lên: “Bé Trì!”
Nhóc Yến Giang xốc chăn lên, đi chân trần tới trước mặt Yến Trì, ôm lấy bé: “Anh nhớ em lắm”.
Rõ ràng là anh nhưng Yến Giang lại lùn hơn Yến Trì nửa cái đầu.
Yến Trì đơ người, một lát sau, bé cũng ôm lại, miễn cưỡng nói: “…..Dạ”.
Bệnh viện màu đen trắng bỗng trở nên rực rỡ.
Có lẽ là do ở bệnh viện quá nhàm chán, nhóc Yến Giang nói mãi không dứt.
Cậu cùng em trai chơi game, xem phim hoạt hình, mãi cho đến 8 giờ tối, mẹ gọi điện đến bảo Yến Trì về nhà.
Mèo con ngồi xem bên cạnh cảm thấy thật ngạc nhiên: “Em ấy cười vui vẻ đến vậy à? Em trai khi còn nhỏ rất ít cười, em có chọc nó thế nào, nó cũng không…..”
Bùi Thanh Hà: “Ký ức của người với người sẽ khác nhau”.
Yến Trì tạm biệt Yến Giang.
Bé đeo cặp lên, chuẩn bị ngồi xe về nhà, mới vừa đến cổng bệnh viện thì bị một ông cụ kéo lại, nước mắt như mưa, hỏi: “Là bé Trì phải không?”
Yến Giang không quen người này, hiển nhiên là Yến Trì cũng không quen.
“Ông là ông ngoại của cháu!”
Vẻ mặt Yến Trì ngơ ngác, phần nhiều là kinh ngạc: “Cháu không quen ông!”
Ông ngoại bé là ba của Chu Lệ chứ không phải ông cụ xa lạ trước mặt này.
“Con đương nhiên không biết ông.
Ba con và người phụ nữ kia luôn ngăn chúng ta làm phiền con.
Rõ ràng trước đây đã nói…..”
Tài xế của nhà họ Yến đã ở cổng: “Bé Trì? Sao vậy? Người đó là ai?”
Yến Trì bất giác nói dối: “Là thầy giáo ở trường”.
Ông cụ nhìn bé một lát, nhét một tờ giấy vào tay Yến Trì.
“Đây là số điện thoại của ông ngoại”, ông cụ nhỏ giọng nói.
Tác giả có lời muốn nói:
*Sửa lại giả thiết một chút.
Yến Giang từ em trai thành anh trai..