Edit by Wei
____________________
Bây giờ, Yến Giang chỉ muốn trốn, trốn càng xa càng tốt.
Cậu quay đầu bỏ chạy, khung cảnh sau lưng giống như mặt hồ bị nước mưa đập vỡ, từ từ hoá thành từng mảnh nhỏ.
Cậu muốn chạy trốn đến nơi không ai tìm thấy được, chui vào đám mây ngủ một giấc thật say.
Nhưng ở đây không phải hành tinh mèo con của cậu, Yến Giang không có chỗ nào để trốn.
Cảnh vật xung quanh càng lúc càng hoang vắng, rừng rậm trở thành những bụi cây thấp bé, cuối cùng là thảo nguyên bao la rộng lớn.
Đám người khổng lồ màu đen lang thang không mục đích giữa thảo nguyên, chúng khom lưng, kéo lê cánh tay dài quá khổ trên mặt đất.
Yến Giang chạy xuyên qua khe hở giữa tay chân của bọn chúng, cậu nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội.
Trời lại đổ cơn mưa, là mưa axit, đập vào người buốt da buốt thịt.
Chó con đuổi theo phía sau cậu: “Yến Giang! Chạy chậm thôi! Yến Giang!”
Ở rìa thảo nguyên, Yến Giang thấy một con sư tử gầy trơ xương.
Con sư tử đực kia ngủ dưới gốc cây bao báp, gầy đến mức có thể nhìn thấy từng hàng, từng hàng xương sườn.
Mèo con nhảy lên lưng sư tử, dùng răng nanh sắc nhọn cắn lên người nó, nhưng mà chút sức lực yếu ớt này của cậu còn không bằng gãi ngứa.
Sư tử huơ huơ đuôi như để đuổi ruồi, Yến Giang càng tức giận hơn, cắn vào mí mắt mỏng manh của nó.
Rốt cuộc con sư tử đang ngủ say cũng từ từ mở mắt ra, đôi mắt màu vàng nâu đẹp đến nao lòng.
Yến Giang biết con sư tử này chính là Yến Trì.
“Anh muốn về nhà!”, Yến Giang thở hổn hển, gào lên.
Sư tử đáp lại bằng một tiếng gầm nhẹ, đè cậu dưới cánh tay, thân mật liếm bộ lông mềm mại trên người Yến Giang.
Yến Giang hết đấm lại đá, nhưng cậu chỉ là một con mèo con, không có chút sức phản kháng nào: “Em không hề thương anh!”
Sư tử Yến Trì không đáp.
Nó phớt lờ lời chỉ trích của Yến Giang, dùng cái đầu thật to của mình cọ cọ lên người cậu.
Yến Giang hắt xì vài cái liền.
Bùi Thanh Hà lần theo mùi của mèo con, cũng đi đến dưới gốc cây này.
Chó con và sư tử nhìn nhau.
Sư tử giấu Yến Giang sau lưng, đứng dậy gầm lên một tiếng đe doạ.
Chó con đứng đằng kia cũng nhe răng nanh ra.
Anh vốn dĩ là một chú chó nhỏ chưa trưởng thành, nhưng lúc này đây, cơ thể lại lớn nhanh như thổi, giống như một miếng bọt biển được ngâm nước.
Anh dần dần biến thành chó sói, còn là một con sói trắng cực kì to lớn.
Chó sói và sư tử đối đầu nhau.
Yến Giang cảm thấy tình hình không ổn, nhưng cậu lại không biết phải nói gì.
Trên thảo nguyên này, sư tử xứng đáng là một vị vua, nhưng bây giờ nó đã quá gầy yếu rồi.
Yến Trì chiến đấu với đám người khổng lồ đen trên thảo nguyên đã lâu, thân thể hết sức kiệt quệ, hoàn toàn không phải là đối thủ của vua sói trẻ tuổi cường tráng.
Ngay lúc Bùi Thanh Hà đang cắn cổ sư tử, Yến Giang lại không nỡ: “Bùi Thanh Hà, anh dừng lại đi!”
Vì thế, hai hàm sắp đóng lại của Bùi Thanh Hà miễng cưỡng há ra, nước miếng lẫn chút máu chảy dài theo khóe miệng nhỏ xuống bãi cỏ.
Yến Giang đứng trên đầu sư tử kêu meo meo: “Nếu anh giết chết bé Trì, cả đời này em cũng không tha thứ cho anh!”
Bùi Thanh Hà lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, há miệng ra, cúi đầu cắn lên gáy mèo con.
“Đi với anh đi”, anh nói.
Lúc này, sư tử gầm lên một tiếng, nhưng thân thể cao lớn của nó lại bị chó sói dùng chân đè trên mặt đất, không thể động đậy.
Yến Trì lại vùng vẫy muốn đứng dậy, hai mắt hắn dường như sắp chảy ra máu, dùng ánh mắt đầy van nài nhìn Yến Giang.
Hắn xin cậu đừng đi.
Yến Giang nhìn vào mắt Bùi Thanh Hà rồi lại nhìn Yến Trì, vẻ mặt mèo con hết sức buồn rầu.
Cậu đột nhiên không còn quan tâm Yến Trì có hận mình hay không nữa.
Yến Trì chưa từng bộc lộ quá nhiều cảm xúc, rất nhiều lần Yến Giang đều trêu hắn cứ y như người máy.
Nhưng mà ở trên hành tinh sư tử này, sau khi gạt đi lớp lớp sương mù bao phủ, những tình cảm nồng nhiệt nhất của Yến Trì đều là dành cho cậu.
“Bé Trì”, Yến Giang chậm rãi nói, “Bé Trì là người thân quan trọng nhất của anh, nhưng mà anh cũng phải có gia đình mới của mình.
Em có hiểu không?”
Yến Trì lắc đầu.
Yến Giang đã nhìn thấy tấm bia đá để du hành giữa các hành tinh nằm ngay giữa thân cây bao báp, phía trên còn có hình bàn chân mèo con vô cùng dễ thương.
Yến Giang ngồi trên lưng Bùi Thanh Hà: “Anh phải đi rồi”.
Yến Trì trừng mắt nhìn họ chằm chằm, sốt ruột đi tới đi lui.
Hắn rất muốn ngăn cản Bùi Thanh Hà nhưng hai người đã đánh nhau một trận.
Rất rõ ràng, hắn chắc chắn không ngăn nổi.
Bùi Thanh Hà chở mèo con đi đến trước bia đá.
Lúc sắp ấn chân lên, Yến Giang quay đầu lại nói: “Thực ra, anh chưa từng trách bé Trì”.
Mèo con ấn chân mình lên trên bia đá.
Bỗng dưng thảo nguyên nổi lên một trận gió lớn, cuốn mèo con và chó con vào giữa lốc xoáy, chỉ còn lại mỗi mình Yến Trì.
Gió lốc cuốn hai người đi mất.
Yến Trì đuổi theo, chạy thật lâu thật lâu, nhưng sư tử có chạy nhanh đến mấy cũng không đuổi kịp cơn gió kia.
Lốc xoáy cách Yến Trì ngày càng xa rồi biến mất nơi cuối thảo nguyên.
Cuối cùng Yến Trì cũng rơi nước mắt.
**
Trung tâm Y tế Mayo – bệnh viện tư đắt nhất và cũng chuyên nghiệp nhất ở bang Georgia.
Một nhóm y tá tóc vàng mắt xanh đang tụ tập tán dóc trong phòng trà nước.
“Mọi người nghe gì chưa?”
“Chuyện gì?”
Sáng nay có ba bệnh nhân người châu Á nhập viện, trong đó vừa hay có một người sắp đến đây để phẫu thuật tim.
Kết quả là gặp tai nạn giao thông trên đường đi”.
Y tá nhấp một ngụm cà phê: “Bác sĩ Victor nói, người bị bệnh tim kia…..”
“Sao?”
“Có lẽ là bị giam cầm bất hợp pháp trong một thời gian dài trước đó”, y tá nhún vai, “Bác sĩ nói sức khỏe của anh ấy rất kém, ý chí sinh tồn cũng yếu.
Không biết liệu anh ấy có thể sống sót sau ca phẫu thuật ghép tim hay không”.
Y tá nhỏ tuổi hơn trợn mắt, dùng giọng cường điệu hô lên: “Oh my god! Có cần báo cảnh sát hay không?”
“Chỉ là đoán thôi…..chắc không nghiêm trọng như vậy đâu”.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại đeo bên hông của một y tá khác vang lên.
“Bệnh nhân ở phòng 16 đã tỉnh lại” Phát âm của bác sĩ không quá chuẩn, “Tên cậu ta là Yến Trì.
Viện trưởng đã nói, năm nào cậu ta cũng quyên góp hơn trăm vạn cho bệnh viện, các cô nhất định phải làm vừa lòng bệnh nhân này”.
**
Bên trong lốc xoáy, Yến Giang gần như không mở mắt nổi.
Cậu nắm chặt lấy lông chó con, bị gió thổi quay cuồng, cực kỳ buồn nôn.
Vài phút sau lốc xoáy mới chịu dừng lại.
Yến Giang choáng váng mở mắt, nhận ra hai người họ thế mà đang ở trên lưng một con cá rất to.
Đây là một con cá voi trắng đến phát sáng, đang trôi nổi giữa vùng biển đen ngòm, trông như một hòn đảo hoang.
Sóng biển cuộn trào, mũi Yến Giang ngửi thấy toàn là mùi tanh của biển.
Mèo con ngơ ngác hỏi: “Đây là đâu?”
Bùi Thanh Hà nhìn lên bầu trời đầy sao, trả lời: “Sao Thiên Lang”..