Nói rồi Người đàn ông tên Điền vui vẻ đi trước Ông Lục cũng theo sau, trước khi đi Ông không quên ngoảnh lại nhìn ngôi nhà đổ, nhưng cũng chẳng thấy gì. Mưa lúc này đã ngớt, từ đường lớn, phải rẽ thêm vào một con đường đất nhỏ nữa, hai bên đường là những cánh đồng lúa, tiếng ếch nhái côn trùng kêu rả rít nghe buồn thê lương. Đi tầm hai chục bước chân thì trước mặt hai người hiện ra một ngôi nhà ngói ba gian nhỏ nhưng nhìn rất khan trang. Ông Điền đưa tay mở cổng rào, một con chó vàng từ trong nhà chạy ra ve vẫy đuôi mừng chủ. Ông Điền quay sang cất tiếng niềm nở:
_ Mời Bác vào,đây là nhà tôi, Bác cứ tự nhiên nhé, mà con Vện có vẻ thích Bác. Chứ thường gặp người lạ nó sủa dữ lắm
Ông Lục mỉm cười đưa tay sờ đầu con chó, rồi bước vào trong nhà. Ở một mình nhưng nhà ông Điền ngăn nắp lắm, ông Lục bỏ tay nải xuống ghế ra sau rửa mặt mũi tay chân. Khi ông vừa ngồi vào bộ ghế gỗ phía trước phòng khách cũng là lúc Ông Trưởng làng bê ra một mâm cơm còn nghi ngút khói. Một đĩa rau luộc, mấy quả cà pháo, một bát canh cua, một niêu cá bống kho thơm lừng. Bữa cơm diễn ra nhanh chóng nhưng cũng đủ để hai người đàn ông xa lạ biết thêm nhiều điều. Sau bữa cơm, cả hai ngồi nhấm nháp trà nóng. Lúc này ông Lục mới hỏi:
_ Mà lúc chiều mưa to thế Bác đi đâu thế ạ
_ À, tôi ra ngoài cổng làng, mấy bữa nay nghe nói cái cổng nó sắp sập rồi, lại sợ mưa to nhỡ đâu sập thì sẽ nguy cho ai đi ngang đó. Nào ngờ về ngang cái nhà hoang thì thấy Bác.
Ông Lục gật gù hỏi tiếp:
_ Nhà đó sao lại bỏ hoang thế Bác?
Nhấp một ngụm trà ông Điền nói bằng giọng trầm trầm:
_ Nhà đó trước cũng có người ở. Lúc tôi còn trẻ cơ, có một gia đình ba người ở đó, sau đó người vợ treo cổ chết. Người chồng bế con đi biệt tích khỏi làng, Ít lâu sau lại có một bà già dẫn theo một cậu con trai đi ăn xin đến ở trong nhà đó. Được vài hôm chẳng hiểu cớ sự làm sao, cậu con trai cũng treo cổ chết, bà ta đau lòng quá điên điên dại dại rồi cũng té sông mà chết Bác ạ. Người ta đồn nhà có ma nên chẳng ai dám tới gần rồi bỏ hoang từ đó
Ông Lục nghe xong thì mặt nhăn lại, bởi nếu có oan hồn trong nhà chắc chắn ông phải thấy. Nhưng chẳng hiểu sao chỉ ngửi thấy mùi âm khí mà chẳng thấy ma quỷ gì. Bất giác ông đưa bàn tay lên bấm độn, nhìn thấy thế Ông Điền tỏ vẻ lo lắng:
_ Có việc gì sao Bác, mà Bác biết bói toán cơ ah?
Ông Lục vẫn chưa nói gì vội, sau khi bấm quẻ xong ông mới ngẩn lên trả lời:
_ vâng, tôi cũng biết ít nhiều ạ, nhưng kỳ lạ ở chỗ....
Ông Lục ngập ngừng khiến vị trưởng làng sốt sắn:
_ Kỳ lạ thế nào ạ?
_ Tôi không tìm được những oan hồn chết trong nhà ở đâu. Hình như có một thế lực nào đó đang ngăn chặn không cho tôi biết Bác ạ.
Trong lúc cả hai người còn đang ngồi thừ ra suy nghĩ thì phía ngoài sân con Vẹn sủa lên in ỏi. Hình như có ai đó đang ở trước cổng. Ông Điền vừa cất tiếng la con Vẹn vừa bước ra cổng xem ai đến. Thấy ông cứ đứng mãi ngoài đó nên ông Lục cũng đi theo ra:
_ ai đến à Bác?
Ông Điền gãi gãi đầu:
_ Rõ ràng lúc nãy thấy bóng người, thế mà ra đây lại chẳng thấy ai.
Ông Lục nghe thế cũng quay nhìn xung quanh. Bất chợt ông phát hiện ra một vệt đen dính trên cái cổng rào. Ông đưa tay quẹt vào cái vệt đen đưa lên mũi ngửi ngửi. Bổng mặt ông Lục đanh lại như có chuyện chẳng lành:
_ Máu người.....
_ Sao cơ.... máu.... máu người à?
Ông Lục gật đầu:
_ Nhưng là máu người âm Bác ạ
Ông Điền nghe xong thì tỏ vẻ hoang mang lắm. Thấy thế Ông Lục trấn an:
_ Không sao, tối nay Bác cứ ở yên trong nhà. Đừng ra ngoài là được. Bác vào lấy cho tôi lọ muối ăn nhé
_Vâng ạ
Ông Điền chạy vào nhà lát sau thì bê ra một lọ muối trắng. Ông Lục đỡ lấy lọ muối lầm rầm đọc chú. Xong xuôi đoạn ông đưa lại cho ông Điền bảo:
_ Bác cầm lấy đi rải thành một đường bao quanh ngôi nhà nhé.
Nghe thế ông Điền cũng không thắc mắc gì, ông cầm lọ muối đi rải quanh nhà. Xong xuôi quay vào trong cài then cửa lại,cả hai lên giường ngủ. Tối nay ông Điền nằm trong buồng, còn Ông Lục nằm ở cái phảng gỗ ngoài phòng khách.Nói là ngủ nhưng ông Điền thấy lo lắng lắm, chẳng tài nào chợp mắt được, từ thuở cha sanh mẹ đẻ đến giờ ông có bao giờ tin ma quỷ gì. Thế mà bây giờ, một người đàn ông xa lạ đến làng lại làm cho ông cảm thấy rất hoang mang.