Về phần ông Lục, vừa nằm xuống phảng, ông đã cất tiếng ngáy đều đều. Nhưng tầm mười hai giờ đêm ông lại choàng tỉnh bởi ông nghe tiếng khóc của một phụ nữ. Ông Lục ngồi im lắng nghe một lúc tiếng khóc vẫn phát ra đều đều nghe ai oán lắm. Điều kỳ lạ ở chỗ là dù tiếng khóc to và rõ thế nhưng ông Điền nằm bên trong không hề nghe thấy. Được một lúc ông Lục chậm rãi tiến về phía cửa chính hé mắt nhìn qua. Trong khoảng sân tối mịt ông Lục nhìn thấy một người đàn bà tóc tai rủ rượi đang đứng ngoài vòng muối cất tiếng khóc ai oán nỉ non. Biết là thứ gì ông Lục lấy ra một đạo bùa đã để sẵn trong túi áo, ông cắn tay mình bật máu rồi vẽ những ký tự ngoằn nghòe lên lá bùa. Nhanh như cắt lá bùa trong tay ông tan biến mất, ngoài sân bấy giờ con ma nữ hét lên đau đớn lắm. Rồi một tiếng nổ vang lên. Con ma nữ lập tức biến mất trước khi ông Lục bật cửa chạy ra ngoài. Chỉ còn vương lại dưới đất xác lá bùa đã bị cháy thành tro và một vệt đen hệt như vệt trên cánh cổng lúc tối. Ông Điền cũng từ trong nhà hấp tấp chạy ra sân vì nghe tiếng mở cửa. Thấy ông Lục đứng thừ lừ và một mớ tàn tro dưới đất thì lắp bắp hỏi:
_ Sao thế Bác, nó...nó lại tới à.
Ông Lục khẽ gật đầu, định bước vào trong nhưng chợt nhớ ra điều gì ông quay lại hỏi:
_ Mà Bác trưởng làng này,thứ cho tôi hỏi thật, nhà mình có phụ nữ nào từng chết bất đắc kỳ tử hay có ai từng bị ma quỷ quấy phá trước đây ko ạ?
Ông Trưởng làng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói giọng chắc chắn:
_ Dạ thưa, không ạ, cụ nhà tôi trước đây làm nghề giáo. Hai ông bà ăn ở phúc đức lắm, dân làng ai cũng quý. Tôi còn có một người anh, nhưng anh ấy cùng gia đình đi nơi khác sống lâu rồi. Còn tôi thì không vợ không con... Ơ thế nhưng mà đời trước nữa thì tôi cũng không rõ lắm.
Ông Lục khoát tay nói khẽ:
_ Thôi vào ngủ tiếp đi Bác. Mai tôi sẽ đi quanh làng tìm hiểu xem sao.
Cả hai lại vào nhà, cài then. Những chuyện lạ lùng đêm nay làm cả hai người trằn trọc mãi đến sáng. Cho đến khi tiếng gà gáy đầu tiên cất lên báo hiệu ngày mới bắt đầu.
Trời chưa sáng hẳn mà ông Lục đã ra ngoài sân chơi với con Vẹn, con chó như quen với ông từ lâu lắm nó cứ nằm mọp xuống đất khi được ông vuốt ve. Bên trong nhà ông Điền cũng đã thức dậy, đang luộc ngô cho bữa sáng. Nhìn thấy ông Lục ngồi ngoài sân thì nói với ra:
_ Đêm qua Bác ngủ ngon chứ, Bác Lục chuẩn bị vào ăn sáng rồi tôi đưa đi thăm một vòng quanh làng nhé.
_ Vâng.
Vừa nói ông Lục vừa bước thẳng ra sàn nước rửa tay. Còn chưa kịp vào trong nhà thì ngoài sân đã có tiếng gọi:
_ Bác trưởng làng ơi, Bác trưởng làng. ngôn tình tổng tài
Tiếng một thanh niên độ chừng ngoài hai mươi đang hớt hãi gọi. Nghe có người tìm mình ông Điền cũng nhanh chân bước ra cổng, nom thấy người quen ông liền hỏi:
_ Thắng đấy à, mới tinh mơ mày tìm Bác có việc gì thế
Anh thanh niên tên Thắng vẻ mặt vẫn chưa hết nét hoảng sợ thưa:
_ Ngoài đình làng... ngoài đình....Bác ra mà xem....
Nghe Thắng lắp bắp, ông Điền sốt ruột giục:
_ Thế ngoài đình có chuyện gì, mày nói rõ ràng xem
_ Dạ... có...có người treo cổ chết ạ
Nghe đến đấy ông Điền mặt tái đi, giục anh Thắng nhanh dẫn mình ra đó. Đúng lúc Ông Lục nghe chuyện thì vội lên tiếng:
_ Tôi đi cùng được không Bác Điền. Có gì cũng giúp được một tay
_ Ừ thế Bác đi cùng tôi.
Ngoài sân đình lúc này đã có một đám người tụ tập bàn tán xôn xao, thấy trưởng làng đến họ tản ra hai bên để ba người đi vào. Một người đàn ông trong đám đông lên tiếng:
_ Tối qua tôi nghe tiếng chó sủa dữ lắm, cứ tưởng là mấy con chó sủa ma nên chẳng quan tâm, sáng nay cái Thiện đi làm đồng sớm ngang qua đình thì thấy cái xác treo lủng lẳng ngay trước mái hiên. Nó sợ quá hét lên một tiếng rồi ngất luôn. Nhà tôi nghe tiếng hét mới chạy ra xem rồi hô hoán cho mọi người ấy chứ.
Ông Điền nghe xong thì tiến lại gần chỗ cái xác đang treo lủng lẳng trên một cái trụ ngang ngay mái hiên đình. Không khó để nhận ra đó là Liên, con gái của ông bà Thuấn giàu nhất làng. Ông Điền còn đang thừ người ra thì từ ngoài sân đình Ông bà Thuấn đã chạy vào khóc lóc thảm thiết. Ông Thuấn vừa mếu máo vừa kể lể:
_ Con ơi là con, sao lại thế này, con ơi ai đã hại con con nói bố biết bố giết cả nhà nó