Vừa nói xong cô này mới để ý khung cảnh trên sân bấy giờ:
_ Đây đúng thế này bác ạ, y hệt như mấy con gà này, làng ta trước giờ yên ổn, chưa bao giờ xảy ra chuyện này thế mà....
Rồi thị quay sang nhìn ông Lục vẻ dè dặt, như hiểu ý ông Điền lên tiếng nói
_ Nhà tôi cũng bị, cô thấy đấy, Bác Lục đây cả đêm ở nhà cùng tôi mà có nghe tiếng động gì, thế cơ mà sáng ra lại như vậy thì....
Ông Lục nảy giờ đứng im giờ mới lên tiếng:
_ Âm binh, có người làng nuôi âm binh Bác trưởng làng a
Người đàn bà và cả ông Điền gần như đứng hình mấy giây khi nghe cái điều tưởng chừng vô lý đó. Có vẻ sợ cả hai sốt ruột, ông Lục lại cất giọng:
_ Tôi sẽ phải làm một cái lễ để gọi thành Hoàng hỏi thử xem, cũng không chắc là có được không nhưng tôi sẽ cố hết sức.
_ Vâng nhờ Bác đây giúp làng với
Người đàn bà cất giọng khẩn khoản rồi xin phép quay về nhà xử lý xác hai con bò. Ông Lục chợt nhớ ra quay sang hỏi ông Điền:
_ Nhà chị kia ở đâu thế Bác
_ À nhà Cô Hằng ở cạnh nhà Bác Phúc đấy ạ
Rồi như chợt hiểu ra điều gì ông Điền ngẩn người ra lẩm bẩm:
_ Không lẽ chuyện này liên quan đến Bác Phúc
Sau khi xử lý xác mấy con gà và cả con Vẹn, ông Lục và trưởng làng xách theo mâm lễ đơn giản ra đình. Từ ngày thị Liên treo cổ, sân đình vắng lặng hẳn, chẳng ai dám đi ngang qua chứ đừng nói chi đến ghé vào đình ngồi chơi. Thế cũng tiện cho việc làm phép. Một cái bàn nhỏ đươc bày ra giữa sân, ông Lục cầm trên tay năm cây nhang lầm rầm khấn vái, tự dưng mớ nhang trên tay ông bốc cháy dữ dội. Năm đồng xu đặt sẵn trên cái đĩa sứ kêu lên leng keng như ai đó tác động vào. Ông Lục hét lớn:
_Ma quỷ phương nào, sao lại phá hại người làng, ngươi đã làm gì với thần Hoàng ở đây.
Một cơn gió thốc lên hất luôn cả cái bàn và đĩa trái cây xuống đất. Ông Điền đứng cạnh bên chứng kiến mọi chuyện thì thất kinh hồn vía.Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ,vốn dĩ ông chưa bao giờ tin trên đời có ma. Ông lắp bắp định nói gì đó thì từ phía ngoài trước sân đình có một người hớt hãi chạy vào thưa:
_ Bác ơi, lúc nảy cháu đi ngang nhà Bác Phúc, cháu thấy....
Người thanh niên mặt tái mét chưa nói hết câu thì lại thở như đứt hơi. Ông Lục và ông Điền nghe đến Bác Phúc thì giục:
_ Cậu thấy gì, mau kể chúng tôi biết
_ Cháu... cháu thấy Bác Phúc nằm ở ngay bậc cửa, máu nhiều lắm ạ. Cháu....cháu không dám lại gần liền chạy đi tìm Bác.
Chỉ nghe đến đó cả hai người lập tức rời đi, cậu thanh niên cũng hớt hãi chay theo. Trước cổng nhà Bác Phúc lúc này đã có vài người đứng xem rồi thì thầm. Ông Lục nhận thấy cái kết giới giăng khắp nhà đã biến mất nhưng mùi âm khí thì vẫn đặc quánh trong nhà. Ông Lục theo ông Điền đến cạnh cái xác. Bác Phúc đang mặc trên người độc mỗi cái quần đùi, khi lật cái xác nằm ngửa ra mới thấy Bộ hạ của ông ta bị một con dao cấm vào máu vẫn còn nhiễu ton tỏn, cái cổ bị ai đó bẻ lặc lìa mắt bị móc rớt ra ngoài. Cảnh tượng kinh khủng đến nổi ông Điền và cả mấy thanh niên trông thấy phải nghiêng đầu nôm thốc nôn tháo. Duy chỉ ông Lục vẫn bình tĩnh, nhìn phù ấn trên lưng ông Phúc thì có vẻ người nuôi âm binh, tạo kết giới chính là ông ta, nhưng sao một người cao tay thế lại bị âm binh quật lại, chết thảm thế này. Rồi như sực nhớ ra. Ông Lục quay sang giục:
_ Bác Điền thế cháu gái ông ta, con bé Huê đâu?
Ông Điền nghe thấy ông Lục hỏi thì sực nhớ vội đi tìm phía sau nhà. Trong căn buồng tối tăm chỉ leo lét ánh đèn dầu nằm cạnh gian bếp ông Điền và cả ông Lục bàng hoàng khi thấy cảnh tượng bên trong. Một bộ xương khô đoán chừng của trẻ nhỏ nằm co quắp trên giường, tay và chân vẫn còn vết tích sợi dây trói. Trên trán con bé có dán một lá bùa màu vàng với những ký tự nhìn như chữ hán có màu đỏ. Phía trong góc buồng còn có một cái bàn thờ trên đó có mấy cái hủ, một bát nhang lớn, mấy cái hình nhân bọc vải đỏ, mà theo ông Lục đây là bàn thờ âm binh. Nhận thấy sự việc quá nghiêm trọng Ông Điền cho người lên xã mời mấy cán bộ về khám nghiệm tử thi. Đồng thời cử thêm vài thanh niên ở lại bảo vệ hiện trường. Chỉ trong một thời gian ngắn mà làng Kiến Xương đã xảy ra quá nhiều vụ án kinh hoàng khiến dân trong làng không khỏi hoang mang. Mới chập tối mà nhà nào cũng đóng cửa cài then cẩn thận.