Ông Lục và ông Điền định bụng ăn cơm tối xong sẽ quay lại nhà Bác Phúc xem xét thêm một lần nữa. Án chừng ngày mai thôi trên xã họ sẽ đưa kết quả giám định xuống, lúc đó chắc sẽ tìm ra kẻ thủ ác. Lùa vội bát cơm, ông Lục bảo:
_ Theo tôi, thì vẫn còn nhiều điều khuất tất, bởi hôm trước ở nhà Bác Phúc thú thật là tôi đã nhìn thấy con bé Huê, oán khí nó nặng lắm Bác ạ. Chắc mọi chuyện không dừng lại ở đó đâu. Ăn cơm xong Bác cùng tôi quay lại đó một chuyến nhé. Tôi đã tìm ra cách để con bé Huê nó chịu ra gặp chúng ta rồi
Nghe xong ông Điền có vẻ ngạc nhiên, ông nhanh chónf kết thúc bữa cơm rồi vào buồng lấy theo hai cái đèn pin vừa chỉnh lại pin vừa nói:
_ Ta đi thôi Bác Lục, tôi xong rồi đây
_ Khoan đã, Bác bôi cái này vào mắt, nó sẽ giúp Bác nhìn thấy thứ mà chúng ta cần thấy
Vừa nói ông Lục vừa mở tay nải lấy 1 cái lọ nhỏ bên trong là một ít bột tro màu xám. Ông Điền chần chừ một lúc thì cũng bôi thứ tro ấy lên hai mí mắt. Xong đâu đó cả hai mới rời đi. Đoạn đường từ nhà ông Điền sang nhà Bác Phúc phải đi ngang qua một cái giếng cạn nằm cạnh cây đa già, chỗ này bình thường bọn trẻ con vẫn hay chơi đùa bởi nó có cả một mảng sân xi măng rất sạch sẽ, thế mà từ ngày cái Liên treo cổ thì chẳng còn đứa nào dám ra khỏi nhà chơi. Vừa lúc đi ngang qua đây, một cơn gió mạnh thốc tới làm ông Điền nổi cả da gà, ông e dè nhìn ông Lục. Ông Lục không nói gì ra hiệu ngừng lại, ông cất tiếng hỏi lớn:
_ Cháu là Huê phải không, chúng ta không hại cháu, chúng ta giúp cháu. Mau ra đây....
Trong không gian tĩnh mịch, tưởng chùng có thể nghe thấy cả tiếng lá xào xạc, lại có tiếng một đứa bé gái cười khúc khích. Tiếng cười của nó vang vang như từ cõi hư không vọng về. Ông Điền còn đang nhìn dáo dát xung quanh thì ông Lục đã đưa tay chỉ về phía cái giếng:
_ Bác trưởng làng nhìn xem
Theo tay ông Lục chỉ, trên thành giếng một hình bóng mờ ảo của một đứa bé gái hiện ra. Nhìn cảnh tượng đó ông Điền chỉ biết chôn chân tại chỗ. Đến khi ông Lục lay người hỏi nhỏ:
_ Bác xem có phải cái Huê không?
Thì ông mới giật mình khẽ gật đầu xác nhận. Ông Lục quay sang con bé cất giọng nhỏ nhẹ hỏi:
_ Có phải cháu đã giết chị Liên, và Bác Phúc không. Tại sao cháu lại làm như thế?
Con bé đang cười khúc khích bỗng nó ngước lên nhìn vẻ mặt trở nên giận dữ, đôi mắt trắng dã đầy những tia máu như phát sáng trong màn đêm
_ Bọn họ đáng chết. Tất cả đều đáng chết
Ông Lục lại khẩn khoản hơn:
_ Cháu đừng sợ chúng ta muốn giúp cháu, nếu cháu cứ thế này, cháu sẽ thành cô hồn dạ quỷ, sẽ mãi mãi không được siêu sinh. Cháu kể cho chúng ta nghe có được không, ta hứa sẽ làm mọi cách để giúp cháu9
Con Bé nhìn ông Lục, trong một thoáng ông thấy ở nó sự sợ hãi xen lẫn đau đớn. Nó bắt đầu nói bằng một giọng trầm buồn
_ Cháu, cháu không phải là cháu ruột lão Ta
Ông Lục nhìn ông Điền và nhận ngay cái gật đầu xác nhận:
_ Nghe đâu mẹ con bé là con nuôi ông Phúc, ông ta mang nó về sau khi mẹ nó qua đời, lúc đó nó chỉ mới 2 tuổi, tôi... tôi còn nhớ là năm nó 5 tuổi thì bị mù sau một đêm, Bác Phúc nói nó bị sốt dẫn đến mù mắt
_ Lão ta nói dối
Con bé gằn giọng có vẻ rất giận dữ
_ Năm cháu lên năm tuổi, vì muốn trốn nhà đi, lão ta đã bôi một thứ chất độc lên mắt để cháu phải ngoan ngoãn ở cạnh lão suốt đời, lão còn dọa nếu cháu nói ra lão sẽ giết chết cháu. Rồi năm cháu lên 9 tuổi, vào một đêm mưa gió lão ta uống rượu say và bắt trói cháu lại, lão ta đã làm hại đời cháu, nhiều rất nhiều ngày sau đó, rất nhiều lần....
Con bé khóc òa lên và nói trong tiếng nấc
_ Cháu đau đớn lắm, sợ hãi lắm. Lão nhốt cháu trong căn phòng đó mỗi ngày lão đều lặp đi lặp lại chuyện kinh khủng đó với cháu, rất nhiều lần cháu tìm cách trốn khỏi lão nhưng đều không thể Cho đến một hôm, như mọi ngày lão vào phòng và nhận ra cháu đã làm đứt dây trói ở tay, lão đã bóp cổ cháu cho đến chết, cháu...không thở được. Khi tỉnh lại cháu nhận ra mình chỉ còn là một linh hồn. Nhưng lão ta không tha cho cháu. Lão ta dùng những lần trì chú để sai khiến cháu, bùa của lão đáng sợ lắm chỉ cần cháu không làm theo lão sẽ làm toàn thân cháu đau như bị dao cắt.
_ Thế nên cháu đã giết ông ta? Cháu làm cách nào giết ông ta?
Cái Huê ngập ngừng, mất một lúc nó mới cất tiếng:
_ Cháu, cháu tìm được mẹ, trong một lần đi làm việc cho hắn, cháu tìm được mẹ trong căn nhà hoang ở đầu làng
_ Là ngôi nhà gạch đổ nát
_ Vâng, thì ra mẹ bị lão ta giết và chôn xác dưới cái nhà đó. Cháu đã giúp mẹ ra ngoài trong một lần hắn không để ý đến cháu. Mẹ đã giết hắn giúp cháu, nhưng....
Giọng con bé lại chùn xuống, nức nở
_ Mẹ đã dùng thân mình để giết chết hắn, sau khi hắn chết mẹ cũng hồn xiêu phách tán.
_Thế sao cháu giết cái Liên
_ Cô ta đáng chết. Có một ngày cô ta tìm đến Lão, cô dùng tiền nhờ lão giúp cho một lá bùa yêu, vô tình cô ta nhìn thấy cháu bị trói, cháu đã van xin cô ta rất nhiều nhưng vì lấy lòng lão để làm bùa, cô ta đã bỏ mặc cháu. Khi mẹ biết mẹ đã rất giận, nếu không vì cô ta vô tâm có lẽ cháu đã không chết. À ngày cháu bị hại mẹ có đến tìm Bác nhưng ko vào được, mẹ không cố tình làm hại con chó đâu ah. Mẹ chỉ cần máu của gà và máu con bò đó để tăng sức mạnh...
Nghe con bé nói mới thấy dù nó có oán giận đến mức nào nó cũng chỉ là một đứa trẻ còn ngây thơ lắm. Ông Điền và Ông Lục nghe xong thì đều thấy cay nơi sống mũi, cả hai cùng buông tiếng thở dài. Ông Lục nhìn con bé cất giọng:
_ Cháu ạ, nhân quả báo ứng, cho dù mẹ cháu không làm hại hắn thì pháp luật cũng sẽ chẳng tha cho hắn đâu. Bây giờ cháu có thể yên tâm, ta sẽ làm một buổi lễ để giải thoát linh hồn cho cháu một cách triệt để khỏi mấy thứ tà thuật đó. Cháu yên tâm nhé.
Nghe đến đó con bé nhìn hai người đàn ông mỉm cười gật đầu cảm ơn rồi biến mất. Ông Điền quay sang nhìn ông Lục nói:
_ Thì ra ma cũng không đáng sợ lắm Bác nhỉ
Sáng hôm sau, giữa lúc ông Lục làm lễ cho bé Huê thì cũng là lúc cán bộ xã đưa báo cáo xuống, bé Huê chết do ngạt thở, trên người cô bé tìm được bằng chứng xâm hại của lão Phúc. Theo lời cô bé họ cũng tìm thấy cái xác của một người phụ nữ ngoài 30 ở căn nhà gạch bỏ hoang đầu làng, coy này bị đâm chết bởi lão Phúc. Nhưng tuyệt nhiên họ không tìm thấy bằng chứng nào về hung thủ giết lão Phúc. Người dân cho rằng ác giả thì ác báo, đáng đời cho cái lão già xấu xa.
Trưa hôm đó sau khi xong xuôi việc, ông Lục từ giả mọi người và trưởng làng tiếp tục hành trình của mình về phía Nam. Liệu nơi dừng chân tiếp theo ông sẽ thấy gì ở đó.