Hành Trình Âm Dương

Ông Lục không trả lời, nhấp một ngụm chè, ông để lại tiền rồi rời quán đi về hướng ngôi chùa, bấy giờ cũng đã quá nửa trưa, đường phố có vẻ thưa thớt hơn, mọi người dù tất bật với công việc nhưng mặt ai cũng thoảng nét buồn bã và lo lắng. Điều mà ông Lục nhận thấy là trong số rất nhiều ngôi nhà ở đây có gần chục ngôi nhà treo vải đỏ trước cửa. Đi hết hai con đường lớn thì tới một ngã ba, ông Lục gọi một người khuâng vác lại hỏi:

_ Cho tôi hỏi thăm một chút, gần đây có ngôi chùa nào không ạ

Người đàn ông nghe ông Lục hỏi thì có chút bối rối, nhưng rồi ông ta cũng đưa tay chỉ về phía con đường bên phải

_ Bác đi hướng này, cuối đường rẽ vào một đoạn đường đất nữa là đến. Trấn này chỉ có 1 ngôi chùa đó thôi

Ông Lục gật đầu cảm ơn định dợm bước đi thì người đàn ông gọi với theo

_ Mà này Bác, Bác đừng vào đó, chùa đó bỏ hoang lâu rồi, thế nhưng mà trong đó vắng lắm...

Ông Lục cười hiền nói:

_ Không sao, tôi chỉ vào một lúc, lại đi ngay, à mà anh cho tôi hỏi, tôi thấy có mấy nhà treo vải đỏ phía trước để làm gì ạ?

Người đàn ông ngập ngừng một lúc rồi đáp:

_ Nhà đó có thai phụ ạ

Nói xong người đàn ông cúi đầu chào ông Lục rồi vác bao gạo lên vai nặng nhọc bước đi. Ông Lục nhìn theo rồi cũng nhanh chóng đi về phía người đàn ông chỉ. Quả thật con đường này vắng vẻ, có nhà nhưng toàn nhà bỏ hoang, không khí thì âm u quỷ dị. Đi thêm một đoạn rồi rẽ vào con đường đất thì không gian càng lạnh lẽo hơn. Mùi tử khí có vẻ nồng nặc lắm. Chỉ độ vài chục bước chân thì trước mắt ông Lục hiện ra một ngôi chùa cổ kính nhưng hoang phế. Cái bảng tên chùa cũng mục nát, trên tấm bảng gỗ là ba chữ “ Chùa Tam Hoa”

Điều khiến ông Lục cảm thấy ngạc nhiên chính là làng này tuy nhỏ nhưng lại có một ngôi chùa lớn đến vậy. Cũng không hiểu vì lý do gì mà ngôi chùa này lại bị bỏ hoang, sân chùa cỏ mọc um tùm, nhìn những cây cột trụ đúc bằng bê tông sừng sững hay những bức phù điêu được chạm khăc tinh xảo nằm giữa mấy bức tường rêu bám thật khiến cho người ta cảm thấy nuối tiếc. Ông Lục đi vào giữa chính điện, trong này phải có đến gần trăm bức tượng phật lớn nhỏ bụi và mạng nhện bám đầy, có nhiều bức tượng không còn nguyên vẹn nằm chỏng chơ. Ông Lục lại bước ra ngoài quan sát, bên phải chính điện là một ngọn tháp 9 tầng đứng sừng sửng. Dù trên mái đã bị mưa làm sụp một mảng nhưng vẫn không mất đi vẻ uy nghiêm vốn có. Bên trái chùa là tiểu cảnh phật Thích ca đản sinh. Sau lưng chính điện có một cây đa cổ thụ với tàn che phủ cả một góc sân. Bên cạnh cây đa là một cái giếng. Chính cái giếng này là nơi bốc ra mùi tử khí nồng nặc mà ông nghe được từ lúc đi vào con đường dẫn đến ngôi chùa. Ông cẩn thận bê mấy tảng đá đặt trên miệng giếng xuống rồi từ từ mở nắp ra. Một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, dưới giếng hình như có xác người chết, không phải một mà rất nhiều. Chẳng lẽ là xác những đứa trẻ trong làng. Đang ngẫm nghĩ thì ông Lục giật mình khi nghe tiếng trẻ con khóc từ phía sân trước, ông vội nép vào phía sau cây đa quan sát. Một sư thầy ngó tầm đã ngoài ba mươi đang khiêng một cái bao tải bước vào chính điện. Đến gần bệ thờ, vị sư thầy đặt cái bao tải đang ngúng ngoảy dữ dội xuống đất, gã thở lấy một hơi rồi mở sợi dây cột cái bao tải ra. Bên trong bao tải một đứa bé tầm năm sáu tuổi đang bị trói chặt cả tay và chân. Nó sợ hãi òa khóc dữ dội, cái khăn bịt miệng nó đã rơi ra tự bao giờ. Vị sư thầy nhìn nó cười cười nói:

- -Này, mày mà khóc nữa đừng trách ông mang mày đi làm lợn quay nhé. Ngoan ngoãn ở yên đây cho ta.

Dứt lời vị sư thầy kéo lại cái khăn xô bịt chặt miệng đứa trẻ và lôi nó ra phía sau gian thờ rồi bỏ đi ra ngoài.

Chờ cho gã ta đi khỏi ông Lục mới từ từ đi lại chỗ đứa bé. Vừa lấy cái khăn nhét kín miệng thằng nhỏ ra ông vừa nói khẽ:

- -Đừng sợ, ông sẽ cứu con ra ngoài

Nhưng khi ông Lục vừa đưa tay định cởi trói thì đứa bé vội ngăn lại:

- -Cháu không sao, ông đi đi. Nếu không bắt được cháu họ sẽ giết bố mẹ cháu.

Ông Lục hỏi lại:

- -Họ là ai? Cháu có biết họ không?

Thằng bé tỏ vẻ sợ hãi lí nhí đáp:

- -Họ không phải là người ông ạ. Họ có đôi mắt màu đỏ rực và cái miệng đen ngòm.

Ông Lục ngạc nhiên hỏi lại:

- -Sao cháu biết.

Thằng bé nhìn xung quanh quan sát rồi nói tiếp:

- -Cháu đã nhìn thấy khi họ bắt bạn cháu.

Ông Lục lại hỏi thêm:

- -Thế cháu có biết họ mang bạn cháu đi đâu không

Thằng bé buồn bã đáp:

- -Bạn ấy chết rồi. Họ moi tim rồi quăng xác bạn ấy xuống giếng. Cháu cũng sẽ như vậy. Chẳng ai có thể thoát khỏi họ đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui