Hành Trình Bất Tử

HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh


Cách đây gần hai mươi năm, thời gian chính xác là tháng 6 năm 1013, một thiên thạch ngoài quỹ đạo rơi xuống trái đất. Vị trí rơi của thiên thạch BM 20566 may mắn nằm ở rừng Đại Lâm Phong, Việt Quốc. Đây là khu vực rừng cây nguyên sinh lớn nhất châu lục, nên không có bất cứ ghi nhận thương vong nào xảy ra. Người của chính phủ đã mau chóng đến điều tra khu vực này. Nhưng thậm chí nhân viên của tập đoàn Thành Gia còn nhanh chân hơn cả họ, toàn bộ hiện trường đã bị trung tâm nghiên cứu sinh học Familia phong toả.

Vào thời điểm đó, nảy ra cuộc tranh cãi quyết liệt về quyền nghiên cứu khu vực thiên thạch rơi xuống. Cả hai trung tâm Familia và SNH, mà cụ thể hơn là tập đoàn Thành Gia và tổ chức chính phủ đều không có bất cứ nhượng bộ nào. Cuối cùng Familia trao trả mẫu vật là thiên thạch BM 20566, nhưng khu vực xung quanh đó bọn họ quyết định không chịu rút đi. Lấy lý do là phải dọn dẹp hiện trường, Thành Gia thậm chí dọn sạch đến không chừa lại bất cứ dấu vết gì. Một hố thiên thạch rộng gần ba kilomet bị bọn họ san bằng, trồng cây phủ xanh, đến hiện nay không còn ai biết thiên thạch đã rơi ở vị trí nào nữa.

SNH đã lấy được mẫu vật trong tình trạng niêm phong kín, không khác nào cách đối xử với các vật liệu phóng xạ. Tuy có xảy ra tranh chấp, nhưng Familia và SNH đều là hai cơ quan nghiên cứu khoa học hàng đầu quốc gia, vì vậy SNH không hề coi thường sự đề phòng này của Familia. Họ đem về nghiên cứu tỉ mẫn trong phòng thí nghiệm tuyệt mật, có độ cách ly cao nhất.

SNH vốn không phải là cơ quan nghiên cứu vũ trụ, và thiên thạch rơi không phải là đối tượng của họ. Nhưng sự việc lần này SNH nhúng tay vào bởi vì có các báo cáo về quỹ đạo của BM 20566 không giống với bất cứ thiên thạch nào trước đây. Nó không trôi vô định trong không gian mà hoạt động không khác gì một con vi sinh dưới kính hiển vi, nó bơi lội một cách lung tung.

Thiên thạch BM 20566 có chứa các thành phần khoáng chất kỳ lạ. Đó chỉ là vật chất vô cơ, nhưng khi tiếp xúc với chất lỏng, chúng hồi sinh trở thành một chủng virus khác biệt, chưa từng được biết tới. Virus Z có tốc độ sinh sôi khá nhanh, khả năng của chúng được ứng dụng nghiên cứu trong việc phục hồi các mô não tổn thương. Thật kỳ lạ, chúng làm cho chất trắng đã chết trong não hồi sinh trở lại. Các nhà khoa học của SNH so sánh loại virus này chẳng khác nào loại vật chất của chúa trời, chúng có khả năng làm sống dậy những vật đã chết.

Những con chuột đã chết sống lại, những con thỏ đã chết cũng sống lại và những con khỉ đã chết cũng sống lại. Nhưng đó chỉ là bộ não của chúng sống lại, còn cơ thể thì vẫn thối rửa dần dần. Não bộ không còn đáp ứng bất cứ chức năng nào khác nữa, không suy nghĩ, không sợ hãi, không còn nhận biết được tình huống ... Nhưng chúng lại nhận ra một bản năng cơ bản nhất, ăn.

Các con vật bị đem nghiên cứu, sau khi nhiễm virus Z chúng bắt đầu ăn thịt lẫn nhau. Dù mất hết cơ thể nhưng chúng vẫn ‘sống’, vẫn chỉ biết tập trung vào mỗi việc ăn. SNH nhận ra họ đã phát hiện ra một chủng virus ghê gớm đến cỡ nào. Virus Z kinh khủng nhất ở khả năng lây lan của chúng, bất cứ nơi đâu có môi trường lỏng chúng đều sống được: nước, máu, dịch tiết của cơ thể ... Cơ thể chủ nhiễm virus chỉ có bản năng ăn, khi chúng ăn lại tiếp tục lây lan virus. Giống như những vòng gợn sóng của một viên đá bị ném xuống mặt nước, virus lan toả đi khắp nơi không có gì ngăn chặn được.

SNH cô lập virus Z và đóng nó vào hàng tuyệt mật.

^_^


-Nhưng không chỉ SNH có virus Z, mà Familia cũng có. – Jackson khẳng định. Ít ra đó là những gì mà SNH đã khẳng định.
-Các anh nghi ngờ rằng thành phố Mái Ấm bị cô lập là do virus Z bị rò rỉ? – Totem là người nhanh nhạy nắm bắt tình huống nhất.
-Ban đầu chỉ là suy đoán, nhưng sau khi gặp gã này chúng tôi đã có thể chắc chắn. – Andy hất đầu về phía xác chết mặc vest đầy máu me. – Gã đã chết và bị nhiễm virus. Các anh có thể kiểm tra độ thối rửa cái xác, chắc chắn gã không phải chết mới đây vì bị bắn đâu.
-Cách ngăn chặn bọn này là bắn vào đầu hả? – Willi hỏi.
-Chính xác là phá huỷ hệ thần kinh. Bắn vào đầu, cắt đứt tuỷ sống hay bất cứ cách nào ngăn chặn tín hiệu của não bộ với cơ thể. Chúng là xác chết, không cảm nhận đau đớn gì đâu. Dù anh có cho cả băng đạn xả lên người chúng vẫn có thể bước đi bình thường. Bị chúng cắn một phát thôi là lây nhiễm virus Z ngay tức thì. – Jackson ra vẻ hiểu biết giảng giải.
-Virus Z tác động lên cơ thể chết, vậy còn người sống thì sao?

Nghe giọng nói đó mọi người mới sực nhớ, quay lại nhìn Smith. Anh ta vẫn đang dùng tay cầm chặt vết cắn để ngăn máu chảy ra nhiều hơn. Tên thây ma lúc nãy đã ăn được của anh ta một miếng thịt. Nghe kể về virus Z nãy giờ đã làm anh ta tái mét.

-Tôi không biết! – Người trong robot nói.
-Frank lấy ba lô của Jolanda băng bó cho anh ta đi.

Andy không dám nhìn vào mắt người đồng đội đang hoảng sợ. Thậm chí chính bản thân anh lúc này cũng đang hoảng sợ đây. Mọi suy đoán của anh cho tới lúc này đều đúng cả. Andy đã nghĩ đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra, cả thành phố này đều đã bị lây nhiễm hết.

-Chúng ta sẽ quay trở ra để thông báo với người bên ngoài được chưa? – Giọng Alan đặc biệt yếu ớt và sợ hãi.
-Tôi nghĩ cái đó cậu phải tính ra được chứ. – Andy dùng một giọng thật bình thản để trấn an mọi người. – Quay trở ra với ba mươi kilomet đường cống, hay là đi thêm mấy chục tầng lầu đi đến trung tâm mạng để truyền tin ra ngoài.

Dĩ nhiên đi thêm mấy tầng lầu phải gần hơn ba mươi kilômét rồi. Nhóm trinh thám nhanh chóng thu thập đội hình. Họ cho xác của Jolanda và người đàn ông vào những chiếc hộp thiết bị bằng thép chắc chắn, tin rằng chỉ vài giờ đồng hộ sau có thể giải quyết xong hết được sự việc, sẽ quay lại mai táng cho họ đàng hoàng. Đó là tính toán lạc quan nhất.

^_^

Chưa bao giờ thành phố Mái Ấm lại yên tĩnh như đêm nay, đường phố cực kỳ im lặng, im lặng một cách chết chóc. Quận Phòng Khách là một quận trung tâm, lúc nào cũng nhộn nhịp nhất trong thành phố. Những dãy cửa hàng luôn sáng choang đèn, nay lại đìu hiu nhập nhoạng một màu tối đen ảm đạm. Màn hình khổng lồ ngay quảng trường chưa bao giờ tắt, giờ chỉ còn lại những lằn trắng không tín hiệu. Đường phố luôn đông ngẹt người, chỉ còn nghe tiếng gió thổi xào xạt. Tình trạng phong toả hiện thời vẫn đang có hiệu lực, hệ thống cung cấp điện vẫn còn chưa hoạt động, toàn bộ khu vực chỉ còn lại vài ngọn đèn khẩn cấp tối mờ mờ. Nơi đây chẳng khác nào một thành phố ma ám trong các bộ phim truyền hình kinh dị.


Alan nhìn vào đồng hồ đeo tay, chín giờ tối. Từ lúc bắt đầu nhiệm vụ đến giờ chỉ mới có vài tiếng, thế nhưng thần kinh của cậu ta đã căng thẳng như sợi dây đàn rồi. Nhiệm vụ đầu tiên đã có hai người chết. Phải nói chính xác là một người chết và một người chết lần nữa.

Không phải Alan đang cố đánh lừa bản thân, nhưng họ đã đến sai toà nhà. Hệ thống máy điều khiển chính của thành phố không có đặt ở toà nhà Tele. Cái sơ đồ thành phố họ được cung cấp hoàn toàn láo toét. Ít nhất là đường phố và các toà nhà thì chính xác, nhưng vị trí các trung tâm thì hoàn toàn sai bét. Một thủ đoạn bảo mật chết tiệt của lũ thần kinh. Bọn họ thường xuyên bị ám ảnh mình sẽ bị tấn công. Bây giờ thì hay rồi, đội giải cứu chẳng thể nào tìm ra được bất cứ trung tâm liên lạc nào để phát tin cầu cứu ra bên ngoài.

Alan thấy thèm một thanh sô cô la, mỗi lần phải tập trung suy nghĩ thì cậu lại thèm ngọt. Mà Alan thì mê chết đi được món sô cô la.

-Mọi người chết đi đâu hết rồi!

Max điên tiết đá văng một cái thùng rác trên đường. Xem ra gã tóc đỏ này mới là người nóng tính nhất.

Trái với dự đoán của Andy và Jackson, trên đường lục soát toà nhà Tele, bọn họ không chạm trán bất cứ thây ma hay người còn sống nào hết. Tất cả mọi người giống như bị bốc hơi hết rồi. Cứ như đi lạc vào một thành phố ma vậy, im lặng và rùng rợn. Bất cứ góc khuất hay chỗ tối nào cũng mang vẻ đáng sợ đầy đe doạ. Bọn họ sợ bất chợt sẽ có một con ma, xác chết, quái vật hay bất cứ thứ nguy hiểm gì sẽ lao ra từ những chỗ ấy. Thà phải ngay lập tức xông trận chiến đấu, còn hơn cái cảm giác hồi hộp chờ đợi bị tấn công bất ngờ như thế này. Ai nấy đều gồng cứng người cảnh giác. Chẳng khác nào một trò chơi trừng phạt, tra tấn tinh thần.

Roẹt ... cánh cửa kính tự động bật mở khi Max đi ngang qua đó. Anh khẩn trương lia súng vào bên trong cửa hàng. Đó chỉ là một cửa hàng quần áo thời trang bình thường.

-Hê anh bạn. Cậu định vào sắm vài bộ đi chơi lễ hội ma hả?

Frank cười hềnh hệch. Chàng mập tỏ ra là một người vui tính khi thường xuyên buông ra vô số lời châm chọc người khác. Tuy không đúng chỗ, nhưng dần dần mọi người nhận ra mình đỡ căng thẳng hơn nhờ vào những câu châm chọc như thế này.

-Tôi sẽ sắm cho anh một bộ đồ bí ngô nhá Frank! – Max bình tĩnh đáp lại lời trêu chọc của Frank.

-Cũng được nếu cậu chịu mặc bộ cô bé lọ lem! – Frank cười cợt
-Ai đó? - Cả hai người cùng quay lại hô to.

Có một bóng đen lao đi phía sau góc khuất. Đối với cái thành phố ma ám không một bóng người này, đội trinh thám đành phải chia nhau ra kiểm tra khắp nơi. Kiểm tra cả buổi trời mới phát hiện ra dấu hiệu đầu tiên của sự sống, cả hai hăm hở chạy theo. Bỏ lại Alan hì hục chạy phía sau. Max và Frank đều là cựu quân nhân, khả năng dĩ nhiên vượt trội so với một kỹ sư suốt ngày ôm rịt cái máy tính như Alan.

-Báo cáo đại tá, chúng tôi phát hiện ra dấu hiệu người sống. Đang đuổi theo từ đường DII hướng đến khu Sopha.

Alan chạy phía sau, thông báo khẩn cấp qua vô tuyến cho Andy biết. Bọn họ đã chia ra thành năm nhóm, ngoài trừ nhóm của Alan còn có nhóm Totem và Willi, Maureen và Ben, Andy và Smith. Riêng Jackson và con robot tối tân của anh ta, do có tính năng linh hoạt và vận tốc vượt trội, nên hoạt động ở một nhóm độc lập. Bây giờ Jackson cùng Prime (tên anh ta tự đặt cho ro bot DN 001X) đang chạy trên đường AI hướng về quận Phòng Ngủ Chính, nơi có đặt dinh thự của chủ tịch tập đoàn Thành Gia.

Tên các quận trong thành phố đặt theo tên vị trí các phòng chức năng trong một ngôi nhà, xét cho cùng, toàn bộ thành phố là một toà nhà thống nhất mà. Bọn họ hiện đang ở quận Phòng Khách, gần cửa chính, ngay tầng trệt của thành phố. Còn quận Phòng Ngủ Chính thì đặt ở tận tầng lầu. Andy đã nôn nóng muốn biết tình hình gia đình mình lắm rồi, nên anh đã phái Jackson đi kiểm tra trước. Andy cần phải ở lại để phụ trách việc tìm ra hệ thống chính để liên lạc ra được bên ngoài.

Có tiếng súng đì đùng vang lên phía sau con hẻm Frank và Max tiến vào.

-Wow wow... Có chuyện gì vậy? – Alan băng mình chạy qua ngã rẽ.

Frank và Max đang nghiêm túc nghiên cứu thứ mà mình vừa bắn hạ. Một con thằn lằn đột biến khổng lồ chăng? Nó giống hệt con rồng Komodo, ngoại trừ lớp vảy cứng màu xanh như lá cây và nó mặc một bộ đồ được cắt may theo kiểu âu phục của người.

-Tôi thề là lúc nãy nó vừa mở miệng nguyền rủa chúng ta. – Frank lẩm bẩm.
-Ai kêu nó quay lại tấn công chúng ta. Lạy các thánh thần, nhìn cái mõm mở ngoác của nó coi, to như nắp thùng rác vậy. Nó mà cắn một phát thì chúng ta bay đầu. – Max giậm chân. – Thật sự là nó vừa mới chửi chúng ta chứ?

Alan chen vào giữa hai người bọn họ, sững sờ nhìn cái xác cứng đơ của con thằn lằn. Quả thật khá kỳ dị khi có một con thằn lằn khổng lồ màu xanh như thế này. Nhưng cái gì cơ, biết nói chuyện hả? Ôi cho xin đi.

-Bộ hai người say rượu hả? – Alan trân tráo ngó hai người bọn họ một cách xem thường.
-A cái tên mắt kiếng này dám nghi ngờ bọn ta hả? – Frank ôm chặt lấy Alan. Cái bụng mỡ to của Frank khiến cả hai chân của Alan bị nhấc lên khỏi mặt đất.
-Phải cho hắn biết tay mới được. – Max bẻ tay rốp rốp, hưởng ứng trò bắt nạt của Frank. Bọn họ đã mau chóng bắt thành một cặp cứng cạ.

-Ê, các người tính làm gì? Ê .. Ê không được...

Alan cười muốn tắt thở khi Max bắt đầu chọt lét cậu. Trò trừng phạt này khiến cả ba xao nhãng cái xác cứng còng của con thằn lằn xanh. Đột nhiên con thằn lằn chớp mắt một cái, nó trở mình lao nhanh về phía trước. Frank hoảng hồn buông Alan ra, còn Max thì chạy theo chụp ngay đuôi con thằn lằn. Con vật chạy trên bốn chân thật sự phi thường nhanh, lôi Max xềnh xệch phía sau lưng.

Khi nó bắt đầu leo lên tường, Max cảm nhận cái đuôi trong tay mình run lên từng hồi nhè nhẹ. Cái đuôi bị đứt rời ra, khiến Max rơi phịch xuống đất. Anh ngơ ngác nhìn con thằn lằn xanh đứt đuôi bỏ trốn. Khúc đuôi to như đuôi cá sấu quằng quại trong tay Max. Con quái vật đã bỏ đi, nhưng ít nhất Max còn có bằng chứng cho đồng đội của anh coi. Cả ba người bọn họ không phải bị ảo giác khi nói rằng có một con thằn lằn to hơn người, vảy màu xanh đã giả chết, sau đó đứt đuôi bỏ trốn.

^_^

-Đó là loài bò sát rồng, nhưng chúng không thích chúng ta gọi như vậy, vì chúng có thể đứng trên hai chân. Một chủng tộc tiến hoá có trí tuệ. – Andy lạnh lùng giải thích.

Đội trinh sát lại một lần nữa tập hợp. (Không có Jackson vì anh đang đi là nhiệm vụ kiểm tra quận Phòng Ngủ Chính). Andy cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy cái đuôi bò sát trong tay Max. Hiểm hoạ sinh học với virus Z còn chưa đủ tồi tệ hay sao? Vậy mà bây giờ còn có sự xuất hiện của sinh vật bóng đêm huyền bí. Andy thấy sự cần thiết khẩn cấp phải tìm ra cách liên lạc với bên ngoài. Không chỉ với PROUD mà còn với đội HUNTERS. Andy không biết rõ đội PROUD lắm, vì vậy anh nghĩ rằng chỉ có HUNTERS mới xử lý được vụ này.

-Thưa đại tá, chủng tộc tiến hoá có trí tuệ là sao? Ý ngài là chúng là người tiến hoá từ bò sát giống như chúng ta tiến hoá từ loài vượn sao? – Max đột nhiên có hứng thú với loài bò sát rồng này.
-Đúng vậy. – Andy ậm ừ không muốn giải thích thêm.
-Một chủng người bí ẩn? – Totem hỏi bằng giọng đều đều.
-Không, chúng không phải là người, cũng không phải là sinh vật của thế giới này. – Andy nói. – Chúng thuộc về bóng đêm.

Không ai dám hỏi thêm được nữa. Có một vài tiếng động nhỏ giống như tiếng nuốt khan nước miếng. Những thứ không thuộc thế giới này và sinh vật bóng đêm khiến bọn họ liên tưởng đến địa ngục và ma quỷ. Thậm chí Max còn không dám ôm khúc đuôi đó như một chiến lợi phẩm nữa.

-Thiếu tá Totem, chúng ta phải chia ra làm hai nhóm. Anh dẫn Smith và Maureen đi về bằng lối đường cống cũ. Tôi, Frank, Max, Ben, Willi và Alan sẽ tiếp tục tìm kiếm trung tâm thông tin liên lạc. Nếu chúng tôi không thành công thì anh chính là hy vọng cuối cùng đó. Mang tin virus bị lan ra thành phố cho các vị chỉ huy. – Andy liếc nhìn gương mặt trắng bệt của Smith. – Anh ta đã bị thương, nơi này lại không có điều kiện chữa trị. Mang anh ta về doanh trại, chú ý...

Mấy chữ “virus Z phát tác” bị Andy nói thì thầm chẳng khác nào một cái mấp máy môi, mà chỉ có Totem nhìn thấy. Vị thiếu tá đầy kinh nghiệm này gật đầu rồi lấy tay chào theo kiểu nhà binh.

Bóng ba người vừa chạy đi khuất xa làm Andy thở phào nhẹ nhõm. Trước mắt không biết có thành công tìm ra được trung tâm thông tin liên lạc không, nhưng ít nhất anh còn thủ sẵn một phương án phòng hờ. Với lại Andy không tin tưởng lắm về diễn biến của Smith, anh chàng đã tái mét vì lo sợ.
Còn bốn tiếng nữa (dựa vào lộ trình) thì đội của Totem sẽ ra bên ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận