-Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này! Vì lí do bất cẩn nên Nấm đã vô tình xoá đi chap 40.
Nên bây giờ Nấm viết lại.
-Đồ cơ hội.
Tránh ra, em cần vào phòng tắm!! N.O.W!!!
Thiên Di bị Hạnh San lợi dụng liền sinh khí.
Nàng đẩy người Hạnh San ra rồi trực tiếp quấn chăn lên đi vào phòng tắm.
Nhưng, mới vừa đặt chân xuống giường thì nàng đã suýt chụp ếch.
Cũng may Hạnh San thân thủ nhanh nhẹn nên đã kịp thời đỡ lấy Thiên Di, kéo nàng ngồi lọt thỏm trong vòng tay của cô.
-Có sao không? Tông giọng lo lắng của Hạnh San vang lên.
-Sao sao cái đầu của San.
Là ai đã hại em ra nông nỗi này!!! Đồ không biết tiết chế!!! Từ nay SOFA MỘT THÁNG!!!
Thiên Di nổi đoá.
Đuổi thẳng Hạnh San ra ngoài sofa.
Còn Hạnh San sau khi nghe ba từ "Sofa một tháng" thì trong tâm đã hoá đá.
Khuôn mặt tội nghiệp vô cùng.
Gì chứ, chẳng phải tối qua nàng cũng liên tục đòi hỏi cô hay sao?! Sao bây giờ lại đổ tội cho cô chứ?! Thật bất công a~~~~
Thiên Di nhân lúc Hạnh San đang ngồi thất thần thì nàng liền nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay của cô, chạy một mạch vào phòng tắm.
Hạnh San ngồi thừ ra đó một lúc thì vội ý thức lại được tình hình hiện tại.
Cô chạy đến đứng trước cửa phòng tắm, đập cửa ầm ầm, miệng không ngừng kêu than:
-Bảo bối à~~ Em có thể nào bỏ cái lệnh đáng ghét đó được không a~ Sofa một tháng!! Làm sao San sống nổiii!!! Vợ ới.!
-NÈ!!! Em mà còn nghe bất kì tiếng động nào phát ra từ San một lần nữa thì sau này đừng hòng chạm vào em! Giọng nói với âm lượng cực cao phát ra từ bên trong phòng tắm.
-Xì, San biết rồi.
Hạnh San mặt mày ủ dột.
Lủi thủi mở cửa ra ngoài.
"Aiss, có phải chăng lấy nhầm sư tử rồi không a~~Ông trời ơi, ông thật bất công mà~!" Hạnh San pov"s
~Phòng ăn~
Thức ăn được đem lên, đa số những món ăn trên bàn đều là món mà Thiên Di thích nhất.
Hạnh San đã đích thân xuống bếp nấu tất cả cho nàng.
Cốt là để bồi dưỡng sức khoẻ đã "tiêu hao" vào tối hôm qua và quan trọng hơn hết là lấy lòng Thiên Di.
Một lúc sau thì Thiên Di bước xuống phòng ăn, Hạnh San thấy nàng liền chạy đến xoa bóp vai rồi kéo ghế cho nàng ngồi.
Trong suốt bữa ăn, Hạnh San liên tục gắp đồ ăn cho vào chén của Thiên Di.
Làm cho chẳng mấy chốc mà chén của nàng ấy vung cao như núi.
Hưm, đêm qua nàng cùng Hạnh San "tập thể dục" nên chẳng trách vì sao hôm nay nàng lại ăn nhiều như thế, đến khi đã khoả lấp được cái bụng trống rỗng của nàng rồi thì nàng mới ngước nhìn người đang ngồi mỉm cười ngây ngốc nhìn nàng.
-Sao lại dừng? Mau ăn tiếp đi, còn rất nhiều món em thích kìa!
-Em no rồi.
Nếu ăn nữa chắc sẽ thành heo mất.
Thiên Di nãy giờ mới ý thức được rằng nàng ăn rất nhiều lại còn ăn như hổ đói nữa chứ! Nghĩ đến đây nàng thật muốn đào một cái hố rồi tự nhảy xuống cho rồi.
-Vậy thì không ăn nữa! Chiều em đi dạo phố với San có được không? Giọng nói của Hạnh San nhu tình như nước chảy.
Trong lòng Thiên Di vẫn còn giận Hạnh San vì thế nàng quyết định nhân cơ hội này mà quét sạch thẻ của Hạnh San cho hả giận.
-Tất nhiên là được!
~Khu thương mại L~
Vì hôm nay là chủ nhật cuối tuàn nên nơi này đặc biệt đông người.
Từ lúc bước vào Hạnh San đã bá đạo tuyên bố chủ quyền với Thiên Di bằng cách nắm chặt tay nàng và liên tục ban tặng cho những tên nam nhân nhìn chằm chằm vào người nàng một ánh nhìn không mấy thiện cảm làm cho bọn họ hoảng sợ, biết điều tránh ra nàng ra.
Bàn tay mềm mại của Hạnh San nắm lấy bàn tay trắng nõn của Thiên Di, một cỗ ấm áo và an toàn lan toả khắp người nàng.
-San à, cáu này được không?
-San ơi, bộ này có hợp với em không?
-San à, San xem em có đẹp không?
-San ơi,....!
Thiên Di nắm tay Hạnh San đi từ cửa hàng quần áo này sang cửa hàng quần áo khác.
Nàng xoay Hạnh San như chong chóng.
Nàng hết ướm thử quần áo lên người nàng rộ đến người Hạnh San.
Thấy bộ nào ưng ý nàng liền không thèm quan tâm Hạnh San mà ra hiệu cho nhân viên gói chúng lại hết.
Khỏi phải nói, chiếc thẻ platinum của Hạnh San bị quẹt không thương tiếc.
Sau khi ra khỏi khu thương mại, hai nữ nhân xinh đẹp cùng tiến ra ngoài, một người ung dung đi phía trước, còn người phía sau đang cực lực tay xách nách mang hàng tá túi đồ của người phía trước.
Nhưng người phía sau không dám than thở nửa lời.
Hạnh San mở cốp xe ra và cô gần như quăng hết những đống của nợ ấy vào bên trong.
Rồi đóng cốp lại.
-Cũng trễ rồi, chúng ta đi ăn nha.
Em muốn ăn món Ý, Hàn, Nhật hay Âu?
-Em muốn ăn món beef steak mà San làm.
Có được không?
Thiên Di thật biết chọn món nha~ Món beef steak này nhìn vào trông rất đơn giản nhưng nấu lại mất thời gian vô cùng.
Món ăn còn đòi hỏi sự tỉ mỉ cao, độ chín tới phải thật hoàn hảo.
Miếng steak không được quá dày cũng không được quá mỏng, phải vừa ăn.
Điểm quyết định rằng món steak ngon hay không là nhờ vào lớp sốt rưới trên bề mặt miếng steak.
Nói tóm lại là cực kì kỳ công.
-Ể? Nhưng món đó nấu rất mất thời gian a~ Hạnh San méo mặt khi nghĩ về món steak.
-Sao? Không muốn làm hả?! Tone giọng âm tám nghìn độ phát ra từ nàng.
-À ừm...Không...Không có.
Hehe, em muốn ăn gì San đều cũng sẽ nấu cho em ăn.
Bảo bối đừng giận, bây giờ chúng ta đi mua nguyên liệu cho món ăn nha.
-Hứ, xem như San biết điều.
Nàng tuy ngoài mặt như vậy thôi chứ trong tâm đang ngọt ngào khôn tả.
Chiếc Porche 911 Carrera chạy bon bon trên đường.
Chiếc xe lướt qua đến đâu cũng đều nhận được những ánh nhìn trầm trồ, ngưỡng mộ của những người đang đi trên đường.
Bởi, chiếc xe đó có giá trị rất cao.
Người lái xe đó ắt hẳn gia thế cũng không bình thường.