Hành Trình Của Bóng Đêm


"Lẽ phải! "
Giọng nói của tên áo choàng đen vang vọng khắp nơi, âm thanh đó vẫn như thế lặng trầm nhưng nó lại pha thêm một điểm khinh thường không hề có ý che dấu.

"Nơi công lý một lần nữa thiết lập lại! "
Tên áo choàng đen quay người nhìn về phía mặt trăng, lúc này tôi có cảm giác không khí trở nên bắt đầu lạnh hơn.

"Nơi ánh sáng và bóng tối giao thoa! "
Không khí càng trở nên lạnh hơn, âm thanh của tên áo choàng đen lại càng trở nên trầm lắng.

"Nơi đúng sai, phải trái, trắng đen trở nên hỗn loạn! "
Tên áo choàng đen nghiêng đầu nhìn Yến Mạnh Bằng nói: " Chỉ có lựa chọn mới có thể tiến bước!"
Hắn hóa thành làn khói đen, lần nữa xuất hiện là đứng ở trên không gần mép màn chắn.

" Mọi thứ chỉ mới bắt đầu!"
Nói xong hắn liền nhảy lên xuyên qua màn chắn không một chút trở ngại, nhìn thấy cảnh này mà tôi ngây người, màn chắn này đi qua dễ dàng như vậy.

Hắn lần nữa hóa thành làn khói đen, tôi biết lần hành động này coi như triệt để thất bại, không ai ngăn cản nổi tên này rời đi.

"Khoan đã, ngươi tên là gì?" Tôi vội vàng hô to lên.

Đánh cả nửa ngày trời cũng nên cho một cái danh xưng đi.

"Hắc Ám.


"
Âm thanh vang vọng cả bầu trời nhưng đối phương đã không thấy bóng dáng nơi đâu, chỉ để lại một đống tàn tích cùng người bị thương la liệt minh chứng cho trận chiến khóc liệt vừa xảy ra.

!
Làm xong mọi chuyện tôi vội vã chạy về nhà, lần này thật là mạo hiểm, không phải vì đối phương mạnh, cỡ tầm này tôi vẫn ứng phó được vấn đề là vì sao cha tôi cũng ở trong đó.

— QUẢNG CÁO —
Dạo gần đây ông ấy hơi bận rộn vì giúp cho Man gia truy bắt người, rồi đến sáng sớm hôm nay ông ta đi suốt cả một ngày đến tối cũng không quay về, tôi nghĩ ông ấy hẳn là ở lại nhà cha vợ tôi, thật không ngờ đến là ông ấy lại chạy đến nơi đó còn hợp lực với người ngoài đánh con mình.

Suy nghĩ kĩ lại tất cả quá trình chiến đấu, tôi không có để lộ ra sơ hở gì cũng không có làm đả thương ông ấy.

Mọi thứ rất hoàn hảo.

Tôi biết các khu chợ đen luôn có người đỡ đầu nên khi lấy đồ ở đó tôi luôn cẩn thận không muốn gây ra án mạng làm kinh động tới những người ở trên cao.

Mọi chuyện đều tốt đẹp cho đến khi khu chợ đen này bán ra người bị ma hóa, lúc đó tôi đột nhiên nhớ tới bọn nhỏ mà mình đã cứu chữa nên tôi không kiềm chế tốt cảm xúc, ra tay hơi mạnh một chút làm cho vài tên chết đi.

Sau đó thì bọn này mai phục tôi, điều này tôi cũng đã lường trước, tôi dự định chuồn đi nhưng tên cầm đầu nói chuyện quá mức muốn cho người ta giết hắn nên tôi ra tay thành toàn cho đối phương.

Hết lần này đến lần khác bọn họ lại mai phục tôi, thủ đoạn lại càng lúc càng tinh vi khó mà phát hiện, người vây giết tôi lại càng lúc càng nhiều, điều này không tốt nên tôi quyết định tìm tên thủ lĩnh bọn này trực tiếp tiêu diệt hắn để sau này đỡ phải phiền phức.

Theo chỉ dẫn của bọn người vây bắt mình tôi tìm tới nơi căn cứ của tên thủ lĩnh, khi tôi tới nơi thì lại không thấy tên thủ lĩnh đâu.

Hắn chuồn đi rồi sao?

Hừ, tôi đã muốn làm thì khó ai mà thoát được.

Truy lùng theo dấu vết mà tên thủ lĩnh này để lại, tôi đã gặp được một đoàn kỵ binh.

Kỵ binh đoàn là quân chủ lực của nhà vua, người người đều rất mạnh mà quan trọng hơn họ là bộ mặt của cả một vương quốc, nếu lỡ giết nhầm thì tôi đây sẽ phải bị bọn họ truy bắt khắp cả đất nước, như thế thì rất là phiền.

Tôi nhanh trí hô to ra tên của kẻ cầm đầu Tống Đạo Nhân để xem phản ứng của bọn họ.

Đúng như tôi đoán tên Tống Đạo Nhân này ở giữa đoàn kỵ binh được đám kỵ binh này bảo vệ nghiêm ngặt.

Tôi cảm khái người có tiền có khác có thể nhờ tới kỵ binh đoàn bảo vệ cho mình.

Tôi tiến lên tránh ra tay quá mạnh rồi tiến vào trung tâm đoàn người, lấy thương thế đổi lấy thương thế thành công tiêu diệt được kẻ cầm đầu chợ đen.

— QUẢNG CÁO —
Mấy ngày sau tôi đình chỉ hành động, yên hơi lặng tiếng theo dõi kì biến.

Không bao lâu sau tôi phát hiện ra mình thế mà đã leo lên bảng truy nã, tên Tống Đạo Nhân đó thế mà là lãnh chúa Tống gia, chuyện lần này chơi đến lớn rồi.

Bọn kỵ binh khi đó cũng không rời đi mà phối hợp với các thế lực xung quanh truy bắt tôi.

Suy nghĩ qua nhiều ngày tôi biết mình đã không thể cải biến nổi chuyện này, nên tôi quyết định đã làm thì làm cho lớn.


Chuyện đã lớn không thể dẹp yên thì sao không làm cho nó càng lớn hơn nữa, lớn tới mức bọn họ không dám tùy tiện phô trương truy bắt tôi.

Khi suy nghĩ ra đối sách tôi liền lợi dụng tính biến đổi của vật chất bán dẫn để thay đổi gương mặt mình, rồi đến nơi tập trung của kỵ binh gửi đi thư khiêu chiến.

Mọi chuyện như kế hoạch, bây giờ bọn họ đã biết được sức mạnh của tôi, chắc rằng họ sẽ không gửi tôm tép lên quấy rối tôi nữa, mà cao thủ thực sự thì đất nước này có bao nhiêu, họ có thể giành ra được bao nhiêu thời gian để bắt tôi.

Giống như tôi nghĩ, sau chuyện đó lệnh truy nã tôi ban bố khắp cả nước nhưng người vây bắt tôi thì chẳng có mấy người.

Ngoài trừ tên đoàn trưởng Yến Mạnh Bằng luôn chấp nhất muốn bắt tôi cùng với mấy tên quái dị khá mạnh khác luôn quấy rầy công việc gọi vốn của tôi thì mọi thứ đều rất tốt.

!
Thời gian trôi qua nhanh chóng, khi tôi 10 tuổi chín đứa nhỏ tôi cứu về đã quyết định rời khỏi căn cứ với lý do thu thập thêm nhiều thông tin về hội Nhân Thần.

Thông tin hội Nhân Thần có thể thu thập được sao?
Câu chuyện hướng đạo của tôi hình như không thuận lợi lắm, bọn nhỏ có vẻ phát hiện ra mánh khóe trong câu chuyện nên bọn nhỏ mới lựa chọn rời đi.

Dù gì cũng đã sống với nhau mấy năm trời, tôi với bọn nhỏ cũng có chút tình cảm nhưng mọi chuyện đến nước này rồi thì cũng không có cách nào, chẳng lẽ tôi lại cưỡng chế bọn nhỏ ở lại, dưa chín ép thì không ngọt, bọn nhỏ muốn đi thì tôi cũng không ép buộc làm gì.

Còn về kế hoạch xây dựng tổ chức chúa tể hắc ám thì tôi chỉ có thể quay về lại với dự định ban đầu.

!
Năm nay tôi 15 tuổi, lúc này tôi nhận được thông báo nhập học vào Toàn Lâm học viện.

— QUẢNG CÁO —
Toàn Lâm học viện là trường học do hoàng gia mở ra, nơi này thì tập hợp các quý tộc với các nhân tài đất nước.

Điều kiện tham gia vô cùng khắc khe, với điều kiện gia thế cùng tài năng của Bá Đồ thì không thể nào gia nhập vào nơi này được nhưng với tư cách gia tộc liên hôn với Man gia tôi đã được phép nhập học vào nơi đây.


Nhưng tôi luôn cảm thấy chuyện nhập học lại không đơn giản như thế.

Chắc chắn có vấn đề.

Chiều lại, sau khi tiễn hôn thê của mình rời đi, tôi liền xin phép cha mẹ cho mình ra ngoài với lý do mua quà cho cô ấy.

Khoác lên mình chiếc áo choàng trắng, thay đổi diện mạo khuôn mặt, nâng thêm một chút chiều cao, rồi đeo lên mặt nạ, điểm màu cho mái tóc khiến nó thành màu trắng.

Chuẩn bị kĩ càng xong tôi tức tốc đi đến thương đoàn mà tôi thường xuyên giao dịch.

Tôi đã dùng một thân phận khác là một thương nhân để giao dịch với thương đoàn nhằm rửa sạch số tài sản mà mấy năm nay tôi thu thập được đồng thời thu thập nguyên liệu cho các thí nghiệm của mình.

Thương đoàn này cũng không chỉ đơn thuần là điểm rửa tiền mà còn là điểm giao dịch thông tin.

Mấy năm nay tôi thường hay mua thông tin ở nơi này, mà hôm nay tôi tới đây là tìm hiểu thông tin liên quan về chuyện nhập học.

Sau khi tìm đến người quen trong thương đoàn, tôi hỏi đến thông tin liên quan, rất nhanh tôi hiểu được tiền căn hậu quả.

Không biết rõ thì thôi, biết rõ được mọi chuyện lại làm cho tôi rất tức giận.

Cũng đã đến lúc cho bọn nhỏ cơ hội trả ơn.

Đây là ý nghĩ của tôi lúc này.

Sát khí trong tôi không kiềm chế được mà tuôn ra.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận