Mặt trời lặng xuống, khi màn đêm bắt đầu chiếm lĩnh lấy thế gian, ở trong một ngục giam tăm tối nơi ánh đèn hiu hắt mờ ảo có hai tên cai ngục đang ngồi trên bàn mà cạn chén say nồng.
"Ngươi nói xem quỷ mặt trắng có thật không, chuyện hôm đó...!Ư...!Ư..." Một tên lính cai ngục ngà ngà men say nói, nhưng nói được giữa chừng thì bị đồng bạn dùng tay chặn miệng lại.
"Đừng nói lung tung, quốc vương cấm thảo luận về chuyện đó, ngươi muốn mất việc hay sao mà nói lung tung!" Đồng bạn tức giận chỉ trích.
"Biết rồi, biết rồi!" Người cai ngục gượng gạo cười lên rồi hắn như nghĩ tới cái gì đó mà nhìn vào bên trong phòng ngục ở gần đó:" Ngươi nói xem cô gái kia rốt cuộc phạm tội gì mà phải vào đây?"
"Không liên quan tới chúng ta."
"Đúng, đúng, chỉ là cô ta trông được phết, nếu..."Người lính cai ngục nháy mắt với đồng bạn sau đó nở lên một nụ cười dâm tà.
"Đúng là đẹp thật." Đồng bạn nhìn về người con gái đang nửa tỉnh, nửa mê bên trong phòng giam mà cảm thán rồi lại lắc lắc cái đầu:"Nhưng cái này không đến lượt chúng ta hưởng đâu, đừng mơ mộng nữa!"
"Chưa thử sao biết được, đừng có mà nhát như thế!" Người cai ngục hắc hắc cười nói sau đó hắn đi tới bên cạnh phòng giam kia mà gõ gõ vào song sắt.
"Này em gái, có muốn thử cảm giác mạnh với bọn anh một chút không?" Người cai ngục nhìn vào cô gái mà buông lời treo ghẹo.
Âm thanh của người cai ngục tạo ra làm cho cô gái đang mơ màng bắt đầu dần tỉnh táo lại.
Cô gái nhìn về người cai ngục mà cười duyên rồi dùng tay từ từ đẩy cánh tay áo của bộ đồ ngủ mỏng manh đang mặc trên người mình sang một bên khiến cho nửa bầu ngực trắng đẹp nõn nà, không điểm tỳ vết lộ rõ ra bên ngoài.
Với đôi mắt ma mị đầy cuốn hút, cô gái ưỡn vòng một ra phía trước, sau đó nhỏ nhẹ lên tiếng hỏi:" Muốn không?"
Người cai ngục thấy cảnh này thì không tự chủ được nuốt lấy một ngụm nước miếng, khuôn mặt hắn cũng bắt đầu dần trở nên dâm tà.
Với đôi mắt thèm thuồng, đói khát, người cai ngục vội vàng gật đầu trả lời:"Muốn!"
"Phải có một điều kiện đó!" Cô gái dùng tay nhẹ nhàng vuốt lên ngực mình mà nói.
"Điều kiện gì?" Người cai ngục thuận miệng hỏi.
"Không có gì lớn đâu, chỉ cần ngươi ngay bây giờ rút kiếm tự sát là được!" Cô gái ma mãnh đưa ra yêu cầu của mình.
Yêu cầu vô lý là thế nhưng người cai ngục lại thật sự rút kiếm ra rồi cứa mạnh vào cổ mình.
Máu của người cai ngục bắn ra khắp nơi, lúc này đồng bạn bên cạnh mới tỉnh táo lại từ trong sự mê hoặc của cô gái mà hoảng loạn chạy nhanh tới người cai ngục.
— QUẢNG CÁO —
Đồng bạn dùng tay bịt lại vết thương trên cổ của người cai ngục rồi hét lớn:" Trị thương, mau gọi niệm thuật sư tới!"
Đồng bạn cố gắng gọi người tới hỗ trợ nhưng chẳng ai đáp lại lời của người đồng bạn này.
"Rắc..."Âm thanh vỡ nát xương cốt vang lên, cổ của người đồng bạn theo đó liền bị gập xuống một cách quỷ dị.
Đồng bạn ngã xuống vũng máu phía dưới, đôi mắt kia vẫn còn hiện rõ lên sự ngơ ngác, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"La...! Lá...!La..."Khi hai người lính cai ngục ngã xuống, lúc này bên trong ngục giam bắt đầu cất lên tiếng ngân nga của một cô gái.
"La...! Là...!Lá..." Bóng dáng một người con gái mặc một bộ đồ màu trắng, hai tay ôm chặt lấy một con búp bê ẩn hiện trong ngục giam tăm tối mờ ảo.
...
Nhìn vào một đống tài liệu trên bàn mà làm tôi tức tối trong người.
Phong Hành thương đoàn sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian.
"Khốn kiếp!" Tôi bực tức đập mạnh vào bàn rồi hất tung hết toàn bộ giấy tờ xuống đất.
Hắc Ám, tên đó chơi tôi một vố thật đau.
Phong Hành thương đoàn là muốn sụp đổ mà cái chức tộc trưởng này cũng sắp không giữ nổi.
Mấy chục năm cống hiến, luôn vì lợi ích Phong gia mà suy tính, cuối cùng mọi thứ đều bị hủy hoại.
Một đời cố gắng, cuối đời còn lại chỉ là hai bàn tay trắng.
Sau này cái tên Phong Tán Dật sẽ bị người đời sau lôi ra chỉ trích, sẽ trở thành vết nhơ của Phong gia.
Mà tất cả điều đó là nhờ tên Hắc Ám kia tặng cho.
Không đúng.
Cơn tức qua đi, lúc này tôi mới phát hiện ra xung quanh mình có điều gì đó không đúng.
Lại nữa.
— QUẢNG CÁO —
Tôi thở dài một hơi sau đó chỉnh đón lại trang phục cũng như cảm xúc của mình để chờ đón người sắp đến.
"Cốc...!Cốc...!Cốc..."
"Vào đi!"
Một tên lính canh có khuôn mặt thô kệch từ bên ngoài mở cửa đi vào.
...
"Chữa được không?" Tôi nhìn về người phù thủy đang cực lực chữa trị trước mặt mà hỏi.
Bốn tên cận vệ trung thành của tôi tại ngày đó đã bị Tôn Diệt hạ độc mà đến tận bây giờ còn chưa được chữa khỏi.
Người phù thủy nghe tôi hỏi thì bất lực lắc đầu nói:"Chưa từng gặp qua loại độc nào quỷ dị như vậy, nên..."
Chẳng cần tên phù thủy này nói tiếp tôi cũng biết là như thế nào rồi, đây đã là người thứ mười nói những câu tương tự kiểu ấy.
Phất tay ra hiệu cho phép tên phù thủy này rời đi, còn tôi thì đứng yên tại chỗ mà nhìn chằm vào những người đang nằm rên rỉ trên giường, sau một lát ngao ngán thở dài.
Bốn người họ là những người đi theo tôi sớm nhất, cũng nhờ họ mà tôi đã thoát chết rất nhiều lần, nhưng khi họ nằm xuống thì tôi lại bất lực chẳng thể cứu chữa được cho ai cả.
Tiếp tục như thế họ sẽ chết mất, chỉ còn nước xin thuốc giải từ tay tên Tôn Diệt kia.
Nghĩ đến đây tôi liền siết chặt tay mà quyết tâm.
Tôn Diệt là một tên nguy hiểm.
Từ lần trò chuyện trước tôi đã đưa nhận định như vậy và tôi thì luôn tin tưởng vào nhận định của mình nên tôi luôn cố tránh dính líu tới hắn nhưng có vẻ như không được.
Mà đây có lẽ cũng là điều mà tên Tôn Diệt đó muốn.
Luôn ở thế bị động trước tên đó như thế làm tôi chán nản mà lại thở dài một hơi.
Không ổn.
Đối phương không có ác ý, nếu muốn giết người thì tôi đã bị giết từ lâu rồi nên không cần quá hoảng loạn.
— QUẢNG CÁO —
"Khách quý đến đột ngột làm tiểu nô không kịp chuẩn bị, tiểu nô thấy thật là có lỗi." Cố giữ lấy bình tĩnh, tôi vừa mỉm cười lên tiếng chào hỏi vừa quay người lại đằng sau.
Khi nhìn thấy người đứng đằng sau tôi là ai, nụ cười trên môi của tôi liền dập tắt, cả người tôi không tự chủ mà lùi về sau.
Hắc Ám.
Tại sao hắn lại tới đây?
Biết mình đã thất thố nên tôi hít lấy một hơi sâu, sau đó lịch thiệp cúi người:" Đại nhân đích thân đến nơi nhỏ bé này đúng thật là vinh dự to lớn cho tiểu nô!"
"Đừng nhiều lời vô ích."Giọng nói trầm lắng vang lên, sau đó tay Hắc Ám phát ra một luồng ánh sáng ma thuật màu tím đậm.
Hắc Ám nhẹ nhàng phất tay, ánh sáng ma thuật chiếu rọi xuống bốn người cận vệ.
Nhìn thấy cảnh này tôi hơi nhíu mày nhưng không lên tiếng ngăn cản.
"Ngày mai họ sẽ tỉnh ngươi không cần lo lắng!" Đôi mắt đen tuyền như vực sâu thân uyên kia của Hắc Ám nhìn chằm vào tôi mà nói.
Tôi nhìn qua bốn tên cận vệ thì thấy những vết lở loét của họ đã lành lại, họ đã không còn kêu rên đau đớn nữa mà đã an lành ngủ thiếp đi.
"Cảm ơn đại nhân đã ra tay cứu chữa!" Tôi cúi người nói lời cảm tạ.
"Không cần nói mấy lời vô nghĩa đó, nói vào vấn đề chính đi!" Hắc Ám lạnh lùng nói
"Vậy đại nhân đây muốn gì ở tiểu nô?" Bỏ đi vẻ ngoài khúm núm, tôi tự tin hỏi qua đối phương.
"Ta muốn tên sát thủ thuộc hội Ngục La mà ngươi đã bắt được!"
"Đại nhân nói gì tiểu nô thật không hiểu."
Nghe thấy câu trả lời của tôi như vậy thì Hắc Ám đứng đó trầm tư một lát, sau đó cả người hắn tan ra thành một làn đen mà bay lượn giữa không trung.
Làn khói đen trên không bay về phía tôi rồi lượn lờ vờn quanh.
"Ninh Dương Thuần Ngọc là thành viên của Vong Dạ, ngươi ngay từ đầu đã không có quyền lựa chọn." Làn khói đen phát ra tiếng thì thầm nhỏ giọng, sau đó nó dần tan biến..