"Cẩn..." Tôi nhìn về tên kỵ binh cầm đầu đó mà hô lớn nhắc nhở, nhưng chưa nói xong câu thì tôi lại bị cảnh tượng diễn ra trước mắt mà làm cho ngây người.
Tôi đã nhìn thấy gì ư?
Một thành viên của Vong Dạ đã âm thầm vòng ra sau lưng muốn đánh lén tên kỵ binh cầm đầu đó nhưng vừa tới gần thì thanh kiếm của kỵ binh cầm đầu đã rút ra rồi chém về phía đối phương.
Một nhát kiếm rất chậm chạp lại chẳng có chút nào dao động ma lực nhưng thành viên Vong Dạ kia lại rất gian nan để đỡ lấy, cuối cùng đối phương đã không đỡ được một kiếm này.
Đối phương yếu ớt như một tờ giấy khi bị nhát kiếm chém bay ra xa.
Ngã trên mặt đất, đối phương cố gắng đứng dậy mà không được, miệng đối phương liên tục trào máu, hơi thở đã yếu đi đến thấy rõ.
Đối phương đã bị trọng thương rất nặng, nếu không kịp cứu chữa thì e rằng khó mà giữ được mạng.
Một kiếm hạ được một thành viên trong hội Vong Dạ.
Đây là kỵ binh cầm đầu nhóm người cản đường tôi hồi hôm qua hay sao?
"Phó đoàn, vừa rồi người nói cái gì?" Tên kỵ binh này nghiêng đầu nhẹ sang một bên mà nhìn vào tôi hỏi.
"Không có gì!" Tôi gượng cười trả lời.
Kẻ này rất nguy hiểm.
So với bọn người Vong Dạ thì hắn còn đáng sợ hơn nhiều.
Linh cảm của tôi đang gào thét mách bảo tôi phải trách xa kẻ trước mặt.
Tên kỵ binh nghe thấy câu trả lời của tôi thì nhếch môi lên rồi bước tới nhưng đi được hai bước thì hắn dừng lại.
Với đôi mắt sắc lạnh hắn nhìn chằm vào một phía ở trên cao.
Nhìn theo ánh mắt của tên kỵ binh, tôi nhìn thấy ở đó có một bóng trắng ẩn hiện trên không trung.
Bóng trắng dần rõ nét, rất nhanh tôi liền biết đó là ai.
Một thân áo trắng , mặt nạ màu trắng che đi toàn bộ gương mặt cùng với hình thêu cánh hoa sen ở trước ngực thì ngoài Bạch Liên hội ra thì còn có ai có gan mặc loại trang phục như vậy nữa.
Là Bạch Liên hội nhưng cánh hoa sen thêu ở trước ngực có phần không đúng.
— QUẢNG CÁO —
Là sáu cánh hoa sen.
Cha tôi có nói qua, cánh hoa sen thêu trên ngực là biểu tượng cho địa vị cũng như thực lực của các thành viên trong Bạch Liên hội mà với năm cánh hoa sen là số lượng tối đa cánh hoa họ được thêu lên.
Vậy sáu cánh hoa sen này là biểu thị cho cái gì đây?
"Hôm nay, Yến Thu phải đi theo chúng ta!" Người Bạch Liên hội kia đứng ở trên không vừa rút kiếm vừa nói.
Thanh kiếm của người này vừa rút ra khỏi vỏ thì các nóc nhà ở xung quanh đây xuất hiện thêm rất nhiều bóng trắng.
Có ít nhất hơn năm mươi cái bóng trắng xuất hiện.
Bọn họ xuất hiện liền rút kiếm ra thủ thế tấn công, cơ thể bọn họ thì được cường hóa lên một lớp cường hóa thật dày.
"Các vị đến đông đủ như vậy không phải là muốn làm khó cho lão già như ta hay sao?"Khi ba phe đang trong tình thế căng thẳng thì ở một góc tối trong hẻm đi ra một người.
Người mới tới này là một người kỵ binh trung niên, với những bước chân khập khiễng ông ấy vừa đi vừa nhìn vào tôi nói:"Phó đoàn không phải là nên quay về lại đoàn đội của mình rồi hay sao!"
Tôi cũng muốn lắm nhưng không đi được đây.
Nhìn vào người kỵ binh trung niên khập khiễng đang đi tới mà làm tôi muốn thốt lên một câu:" Thế giới này điên loạn hết lên rồi!"
Trong kinh đô hiện tại có tới trăm ngàn binh lính đang canh phòng, có mấy chục ngàn binh tinh nhuệ đóng trú, cao thủ thì vô cùng đông đúc.
Đối mặt với lực lượng như vậy nhưng họ lại chẳng xem ra gì mà tụ họp ở đây để bắt người.
Vong Dạ, Bạch Liên người tới một lúc một đông.
Còn một tên kỵ binh trông tầm thường mới bị bắt hồi sáng thì tối về lại là một cao thủ, không cần dùng lấy ma lực cũng có thể chém bay được một đối thủ mà tính ra thì còn mạnh hơn cả tôi.
Thật là điên loạn.
Nếu chưa đủ điên loạn thì hãy nhìn về người kỵ binh vừa mới tới này.
Một người đã chết từ hơn hai tháng trước mà nay lại khỏe mạnh đi lại trước mặt tôi.
Như vậy là đã đủ điên loạn chưa.
Đúng vậy.
— QUẢNG CÁO —
Người trung niên kỵ binh khập khiễng bước đi này là người đã cho tôi một cái bánh lúc đó, là người chết duy nhất trong cuộc huấn luyện tàn khóc của Tôn Diệt.
Ngày đó tôi đã ở bên cạnh thi thể của ông ấy mà khóc rất nhiều, tôi đã nhìn thi thể ông ấy đưa về quê hương mà trong lòng đầy tự trách.
Người trung niên này là ai?
Người cầm đầu đó là ai?
Vong Dạ, Bạch Liên hội tại sao lại muốn bắt tôi?
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu của tôi.
Chẳng lẽ lời Tôn Diệt nói là thật.
"Ha...! Ha...!Ha..."Khi tôi đang miên man suy nghĩ thì tên kỵ binh cầm đầu kia bắt đầu cười lớn rồi nói:"Các ngươi hôm nay chỉ có thể chết ở đây thôi!"
"Ha...! Ha...!Ha.." Người kỵ binh trung niên cũng cười lớn rồi buông lời thách thức:" Muốn giết ta, ngươi có được năng lực đó hay sao?"
Dứt lời người kỵ binh trung niên kia liền rút kiếm bên hông ra sau đó hình bóng ông ấy bắt đầu trở nên mờ ảo.
"Keng...!Keng...!Keng..." Âm thanh kiếm giao nhau.
Tôi vội vàng nhìn qua thì nhìn thấy kỵ binh trung niên không biết từ lúc nào đã đứng ở chỗ của kẻ kỵ binh cầm đầu kia.
Hai người họ một kiếm đi qua thì đối phương một kiếm đáp trả.
Trong cái chớp mắt hai người họ đã giao đấu trên trăm đường kiếm mà vẫn bất phân thắng bại.
Thật lợi hại.
Tốc độ kiếm của hai người họ không chỉ nhanh mà còn rất mạnh, theo tôi ước lượng thì chỉ cần tiếp một kiếm của họ thôi tôi sẽ liền bị chém ra làm đôi mà không lấy một chút cơ hội phản kháng.
Càng đáng sợ hơn nữa là họ không có dùng ma lực, cuộc chiến của họ chỉ dựa vào tự thân lực lượng mà thôi.
Không ổn.
Tôi đã mải mê xem hai người họ chiến đấu mà không để ý xung quanh, khi chú ý lại thì một thành viên của hội Vong Dạ đã áp sát tới gần ở phía sau tôi.
Người này giơ tay lên muốn đánh vào phần gáy của tôi, tốc độ đối phương thật nhanh lại ở khoảng cách gần như vậy thì tôi không có khả năng nào để ứng đối.
— QUẢNG CÁO —
Khi đối phương gần đánh vào người tôi thì ở phần gáy đột nhiên xuất hiện lên một màn chắn mỏng ngăn cản lấy cú đánh.
Một ánh kiếm lướt qua, người thuộc hội Vong Dạ liền bị chém bay đi, theo đó kẻ thêu trên mình sáu cánh hoa sen đã không biết từ bao giờ đứng cạnh chỗ tôi.
Thoát khỏi bị đánh ngất nhưng tôi lại chẳng lấy làm vui mừng vì quanh người tôi bây giờ xuất hiện một màn chắn nhỏ nhốt tôi lại vào bên trong.
"Rắc..."
Màn chắn bao vây tôi chưa được bao lâu thì đã bị một kiếm chém cho vỡ nát rồi tan biến, theo đó một người trông giống như là người dẫn đầu trong nhóm thành viên thuộc hội Vong Dạ ở đây lên tiếng chất vấn:" Bạch Liên hội của ngươi muốn chống đối với Vong Dạ bọn ta hay sao?"
"Có người nhờ vã, ta cũng là bắt đắc dĩ!" Sáu cánh liên hoa kia lắc đầu thở dài, cô ấy thể hiện mình không muốn gây sự nhưng lại không có cách khác.
"Đã vậy thì không cần nhiều lời!"
Dứt lời hai người họ kéo nhau lên không trung chiến đấu, khí thế của họ tỏa ra rất khủng khiếp, dao động ma lực tỏa ra trong lúc chiến đấu đã làm cho không khí xung quanh có đôi phần rạn nứt.
Thấy người dẫn đầu đã đánh lên thì người bên hai phe họ cũng không chần chừ nữa mà kéo vào nhau chiến đấu.
Người bên Vong Dạ thì vừa chiến đấu vừa bao quanh bảo vệ tôi lại ở bên trong, còn người của hội Bạch Liên thì liên tục công phá với ý đồ cướp tôi về bên họ.
Nhìn quanh nơi đây một vòng tôi thấy toàn là ánh kiếm cùng ma thuật liên tục giao nhau, có đôi khi lại có mấy món cổ vật được sử dụng vào tạo nên cảnh tượng thật hoành tráng, ở phía trên không thì hai màu đen trắng giao thoa, ở xa phía trước mặt thì hai thanh kiếm của hai tên kỵ binh đang không ngừng va chạm tạo nên liên hồi làn sóng xung kích mạnh mẽ tỏa ra bốn phía.
Cảnh tượng thật đẹp mắt nhưng giờ tôi nên làm gì mới tốt đây.
Đứng mãi ở đây cũng không được mà đi ra khỏi chỗ hỗn chiến này cũng không xong.
Thử đi xem.
Tôi cả gan tiến lên một bước nhưng chân mới được giơ lên tôi liền hạ nó xuống về đúng chỗ cũ.
Trước mặt tôi không biết là ai đã chém ra lấy một nhát kiếm để lại rõ một vết hằn sâu trên mặt đất.
Nguy hiểm thật.
Tôi thấy đứng yên tại chỗ cũng là lựa chọn không tệ..