Cảm giác vui sướng khi có cứu viện đã nhanh chóng dập tắt.
Đến nơi đây cứu tôi chỉ có một người, hơn nữa là một người quen mà chính vì quen biết nên tôi mới như thế thất vọng.
Không chỉ thất vọng mà còn vô cùng nghi hoặc.
Người cứu tôi chính là Phùng Ly, một dân thường nhưng lại có thiên phú rất cao về mặt sử dụng ma thuật lẫn kiếm thuật.
Với tài năng của mình Phùng Ly dễ dàng nhập học Toàn Lâm học viện nhưng tiếc thay cô ấy lại cùng khóa với Vũ Minh nên tài năng cô ấy đã bị ánh hào quang của Vũ Minh che lấp đi.
Ba năm trước tài năng của Phùng Ly mới thật sự được biết tới rộng rãi mà đến tận Thần Kiếm hội kỳ này thì cái tên Phùng Ly mới thật sự tỏa sáng.
Ngoài Ninh Dương Tử thì Phùng Minh chính là người có thể đối chiến được nhiều chiêu nhất cùng với Tôn Diệt.
Với danh tiếng lên cao cùng với thực lực mạnh mẽ nên Phùng Ly đã lọt vào danh sách những ứng cử viên trở thành phó đoàn của kỵ binh đoàn số 8, Chấn Thiên Đoàn.
Nhưng mà tiếc thay cha tôi đã trực tiếp gạch đi tên của Phùng Ly trong danh sách bởi vì ông ấy cảm thấy tính cách Phùng Ly không hợp với chức vị này.
Phùng Ly cái gì cũng tốt chỉ là cô ấy quá mức sợ chết.
Cũng chính vì sợ chết nên trong lần Hắc Ám buông lời hăm dọa thì Phùng Ly đã dẫn đầu đoàn người tham gia vào cuộc di tản rời khỏi kinh đô.
Một cô gái sợ chết như vậy lại quay về kinh đô trong tình cảnh như bây giờ là quá đổi bất thường vì vậy tôi luôn đề phòng cảnh giác với cô ta.
Trốn vào một căn nhà dân, chờ đám kỵ binh truy đuổi chạy qua, lúc này tôi mới thở ra một hơi dài rồi nhìn về Phùng Ly đang ở bên cạnh mình mà hỏi:" Tại sao ngươi lại quay về kinh đô?"
"Còn không phải là vì ngươi!" Phùng Ly hặm hực nhìn tôi nói.
"Vì ta?" Tôi nghi hoặc không hiểu cô ấy đang muốn nói gì.
Tôi và cô ấy có quen biết đó nhưng không đến mức thân thiết để cô ấy phải chạy tới nơi nguy hiểm này mà để cứu người đâu.
"Không nói đến chuyện này, ta trước có lời muốn chuyển giao cho ngươi!"
"Lời muốn chuyển giao cho ta?"Tôi chỉ vào mình để xác nhận.
"Đúng vậy, là Tôn Diệt muốn chuyển lời cho ngươi!" Phùng Ly gật đầu nói.
— QUẢNG CÁO —
Tôn Diệt, hắn muốn giở trò gì nữa đây?
"Lời gì?"
"Bảo khố hoàng gia, cánh cổng ở đó!"
Cánh cổng ở bảo khố hoàng gia?
"Ý gì?" Tôi nhìn chằm vào Phùng Ly hỏi.
"Ta nào biết được, ngươi nên là người hiểu rõ nhất ẩn ý bên trong câu này mới đúng.
" Với ánh mắt đầy thâm ý, Phùng Ly nhìn chằm vào tôi mà nói.
Hiểu thì hiểu thật nhưng nếu nó ở đó thì!
"Ngươi không phải là dạng người dễ nghe lời như vậy, tại sao bây giờ lại tốt tính mà bất chấp nguy hiểm chuyển lời giúp người khác?" Tôi nhìn chằm lại vào Phùng Ly mà nhếch môi lên hỏi.
Hai mắt chạm nhau, sau một lúc Phùng Ly bỏ cuộc mà né tránh đi ánh mắt của tôi.
"Đừng nhắc tới chuyện này chúng ta còn có thể là bạn, nếu không! "Phùng Ly ngõ ý không muốn nói.
Quả nhiên Phùng Ly và Tôn Diệt có bí mật.
Là Tôn Diệt nắm được thóp của Phùng Ly hay hai người họ có giao dịch bí mật gì đó với nhau?
"Vậy giờ ngươi muốn làm gì?" Tôi khá là tò mò nhưng quyết định không tiếp tục khư khư ôm lấy vấn đề đó nữa.
Đánh là tôi đánh không lại Phùng Ly rồi, mà quan hệ hai người chúng tôi bây giờ vẫn còn rất tốt nên tôi không muốn phá hỏng nó, đặc biệt là vào lúc này.
"Ta sẽ dẫn ngươi xâm nhập vào cung điện hoàng gia, chuyện còn lại sẽ có Tôn Diệt lo!" Phùng Ly nghiêm túc trả lời.
Suy nghĩ một lúc tôi lắc đầu:" Trước ngươi dẫn ta đi tìm cha đã!"
"Tìm Yến đoàn trưởng?"
"Đúng vậy!"
— QUẢNG CÁO —
" Ngươi biết ông ấy ở đâu không?"
"Không biết!"
Nghe thấy câu trả lời của tôi thì Phùng Ly cười khẩy nói:" Không biết người ở đâu thì tìm kiểu gì, ngươi chẳng lẽ lại muốn chạy loạn ở trong kinh đô này để kiếm người sao?"
Đúng là không thể làm vậy được.
"Trước qua nhà của ta xem sao!" Tôi đưa ra đề nghị.
"Quá nguy hiểm!"Phùng Ly lắc đầu biểu thị không được.
"Không tìm được ông ấy thì ta sẽ không theo ngươi đi vào cung điện!" Tôi dùng thái độ kiên quyết nói.
Nghe tôi nói vậy thì Phùng Ly bắt đầu trở nên trầm tư, sau một lúc cân nhắc cô ấy rút kiếm chĩa về phía tôi mà buông lời uy hiếp:" Không đi cũng phải đi!"
Tôi thấy vậy thì nhếch môi cười lên:"Với thực lực của ngươi thì không đủ khả năng để mang theo một người bất tỉnh xâm nhập vào cung điện đâu!"
"Khinh người khác quá rồi đó, nếu ta có đủ khả năng thì sao?" Ly Phùng cũng nhếch môi lên cười.
"Nếu đủ khả năng thì ngươi đã chẳng ở đây mà nói nhiều như vậy!" Nụ cười trên môi tôi càng thêm phần đậm.
Phùng Ly nghe tôi nói xong thì khuôn mặt vốn tươi cười kia liền trở nên âm trầm.
Tra kiếm lại vào vỏ, cô ấy bất lực đáp ứng:" Khoảng cách cũng không xa có thể thử! " Nói đến đây cô ấy áp sát lại người tôi:"Nhưng dù có tìm được người hay không thì ngươi cũng phải theo ta đi vào cung điện!"
"Tất nhiên!" Tôi đáp ứng yêu cầu của cô ấy.
Khoảng cách từ đây đến nhà tôi không xa nhưng tôi không tự tin cho rằng một mình tôi có thể đi nổi quãng đường đó.
Sau khi thương lượng xong phương án tôi và Phùng Ly liền hướng về nhà của tôi mà đi.
Người ta đều biết Phùng Ly là một phù thủy cao cấp, một ma pháp kiếm sĩ mạnh mẽ nhưng mấy ai biết được sở trường chân chính của cô ấy là ẩn thân.
Lợi dụng địa hình các ngôi nhà san sát nhau, Phùng Ly đã linh hoạt di chuyển để lẫn tránh tầm mắt của kẻ thù mà tôi thì lại khổ sở để theo được bước chân của cô ấy.
Sau một lúc di chuyển cuối cùng tôi cũng đã đi tới nhà của mình, nhưng nhìn vào ngôi nhà trước mặt tôi chỉ có thể cắn răng chịu đựng để không thét lên thành tiếng.
— QUẢNG CÁO —
Ngôi nhà tan hoang, hàng rào bên ngoài đã bị phá, cánh cửa kiên cố đã bị người ta đạp đổ mà ở gần cánh cửa đổ nát đó là hai thi thể mới bị giết không lâu.
Hai thi thể này là thân tín của cha tôi, mới mấy ngày trước tôi đây còn nói cười với họ.
Lòng tôi như thắt lại, móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng tôi vẫn cố kìm nén đau đớn để giữ cho lý trí thanh tĩnh.
Không tốt, cha tôi có lẽ còn đang ở trong đó.
Tôi cất bước muốn chạy vào bên trong nhưng đã bị Phùng Ly ở bên cạnh kéo lại.
Cô ấy giơ ngón trỏ lên miệng biểu thị giữ im lặng rồi lấy ra trong người một món cổ vật, sau đó cô ấy khởi động nó.
Cổ vật được khởi động, một kết giới mạnh mẽ bao trùm lấy tất cả khung viên ngôi nhà.
Sau khi làm xong, Phùng Ly mới chịu buông tay tôi ra.
Tôi không chần chừ mà chạy vào trong nhà, Phùng Ly cũng cất bước đi theo sau bảo vệ tôi.
Tiến vào trong nhà tôi thấy rất nhiều thân tín của cha mình đã chết.
Không chỉ thân tín của cha tôi mà còn có rất nhiều thi thể khác, từ trên kí hiệu thêu trên áo quần của bọn chúng thì chúng có thể là lực lượng tự vệ của Phong gia.
Tiến sâu vào hơn nữa thì tôi nhìn thấy thi thể của lực lượng Hàn gia, Bá gia.
Cuộc bạo loạn này xem ra là một cuộc đảo chính.
Tôi lắc đầu không tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa mà tập trung đi tới phòng làm việc của cha mình nhưng trong phòng làm việc đó không có một ai.
Không thấy người nên tôi vội vàng đi qua bên phòng ngủ của ông ấy nhưng nơi đó cũng không có người.
Đây là một điều tốt.
Ít nhất ông ấy vẫn còn sống.
.