Hành Trình Của Bóng Đêm


Đi ra khỏi cánh rừng rậm um tùm đầy cây cối kia, tôi vừa đi vừa nhìn về người đang đi ở phía trước mình mà không hiểu.

Tại sao vị hôn thê này của tôi lại biết được tôi đang ở đâu.

Tôi đã kiểm tra lại cơ thể rất nhiều lần nhưng không hề phát hiện ra trên người mình có dính bất cứ loại ma thuật theo dõi nào.

Vậy tại sao cô ấy lại có thể tìm đến tôi.

Là một loại thủ thuật đặc biệt nào đó hay sao?
Nếu tôi đã bị theo dõi, như vậy các thân phận khác của tôi cũng rất có thể đã bị lộ.

Nhìn về người con gái trước mặt, tôi bây giờ không biết nên làm như thế nào cho phải.

Tôi muốn lên tiếng hỏi cho rõ mọi chuyện, nhưng mà tôi lại không dám.

Tôi sợ sau khi biết được rõ ràng thì tôi đây phải đưa ra quyết định mà mình không muốn làm nhất.

Có lẽ cứ giữ im lặng như vậy sẽ là tốt nhất cho cả hai.

Dù có phần giả tạo, nhưng tôi đã quyết định lựa chọn nó.

Không phải con người đều thích dùng sự giả tạo để tồn tại đó sao?
Tôi cũng không ngoại lệ.

Tôi cũng là một con người.

Ra khỏi khu rừng, tôi và vị hôn thê hướng theo lối mòn mà đi tiếp.

"Chúng ta đi đâu đây?" Đi được một lúc, tôi liền không chịu được mà lên tiếng hỏi.

"Không biết nữa!" Vị hôn thê của tôi một mặt vô cảm trả lời.

Không biết?
Là sao đây.

"Vậy cậu đi đến đây bằng cái gì?"Tôi nghi hoặc tiếp tục truy hỏi.

"Ma thuật!" Lại là một câu trả lời cộc lốc.

Có vẻ như cô ấy đang giận tôi.

Mà giận chuyện gì mới được.

— QUẢNG CÁO —
Ôi, thật là khó hiểu.

Tôi quyết định giữ im lặng không hỏi thêm gì nữa.

Tôi sợ hỏi thêm được mấy câu thì vị hôn thê này lại giở trò cũ, dùng bạo lực lên người tôi để xả giận thì lại khổ.

Một trước một theo sau, hai người chúng tôi cứ thế đi mãi trên lối mòn.

Gió thổi nhè nhẹ, âm thanh yên tĩnh, mùi hương cỏ dại của đồng quê, bầu trời xanh ngắt, những đám mây trắng trôi dạt ở trên cao.

Khung cảnh thật bình yên làm người ta muốn mãi chìm đắm vào bên trong.

Nhưng cái gì cũng có điểm cuối của nó, lối mòn này cũng không ngoại lệ.

Sau một lúc, hai người chúng tôi cuối cùng cũng tới được điểm cuối của lối mòn.

Ở cuối con đường là một ngôi làng nhỏ trông rất thanh bình.

Nhìn từ bên ngoài ngôi làng trông như thế yên bình, nhưng tôi thì không cho là như vậy.

Tôi đã ngửi thấy mùi thi thể thối rữa hòa lẫn vào trong bầu không khí.

Dù rất mờ nhạt, nhưng tôi có thể ngửi ra được.

Đã có rất nhiều người bị giết ở bên trong ngôi làng trước mặt.

"Chúng ta tiếp tục tiến về phía trước đi!" Tôi nhìn về vị hôn thê đang đi phía trước mình mà đề nghị.

Ngôi làng này có vấn đề, đi vào đó chỉ tội dính thêm phiền phức.

"Trời đã sắp tối rồi, qua đó tìm chỗ nghỉ ngơi thôi!" Vị hôn thê không đồng ý lắm với lời đề nghị của tôi.

"Tớ thấy trời còn lâu mới tối, sao chúng ta không đi thêm một đoạn nữa.

" Tôi kiên trì không muốn đi vào ngôi làng trước mặt.

"Ở đâu cũng thế thôi!"
Nghe thấy vị hôn thê của mình kiên quyết muốn vào trong ngôi làng thì tôi liền biết phiền phức là không thể tránh khỏi được nữa.

Thở lấy hơi dài, tôi bắt đầu tính toán để ứng phó với phiền phức sắp tới.

Tiến vào ngôi làng, tôi nhìn thấy những người làm đồng án đang mệt mỏi trở về nhà của mình sau một ngày dài vất vả.

Ở nơi xa, thì có những cậu thanh niên đang gánh trên vai mấy con thú nhỏ săn được trong rừng, bọn họ thì một mặt phấn khởi nói cười với mọi người.

Cảnh tượng rất là bình thường đối với một thôn quê, nhưng mà tôi lại chẳng thể nào thấy bình thường nổi.

— QUẢNG CÁO —
Nhìn khắp ngôi làng, tôi đây chỉ thấy mấy thanh niên trẻ tuổi, còn phụ nữ, trẻ em, người già thì không thấy một ai.

Họ đi đâu cả rồi?
Sau khi hai người chúng tôi đi vào bên trong ngôi làng được một lát, thì một người trung niên đô con, với khuôn mặt có chút bặm trợn đi tới gần chỗ chúng tôi mà hỏi:" Hai vị là người từ bên ngoài mới đến?"
"Đúng vậy!"Vị hôn thê của tôi dõng dạc trả lời.

"Vậy hai vị đến ngôi làng nhỏ bé này là có chuyện gì cần làm hay sao?"Người trung niên tiếp tục hỏi.

"Tìm chỗ tá túc qua đêm thôi!" Vị hôn thê của tôi lạnh lùng tiếp tục trả lời.

"Ta là trưởng thôn nơi đây!" Người trung niên cúi đầu làm một cái nghi thức chào hỏi, sau đó nói:"Nếu hai vị không chê thì có thể qua nhà ta tá túc hết đêm nay!"
"Như vậy thì thật phiền phức quá!"Tôi chen ngang vào cuộc nói chuyện của họ mà tỏ ý khước từ.

"Không phiền, không phiền!" Tên trưởng thôn đó nghe thấy lời tôi nói thì liên tục lắc lắc cái tay, trên gương mặt bặm trợn của hắn lại cố rặn lên một nụ cười.

Ngươi không phiền thì đúng rồi, nhưng ta phiền được hay không.

"Thật ra! "
"Cũng được, dẫn đường đi!" Khi tôi định tiếp tục từ chối thì vị hôn thê đã lên tiếng đồng ý.

"Vậy thì hân hạnh quá, hai vị theo ta đi lối này!" Tên trưởng thôn nói xong thì quay người dẫn đường.

Vị hôn thê của tôi theo bước người trưởng thôn mà tiến sâu vào trong ngôi làng.

Tôi nhìn vào bóng lưng của vị hôn thê mà cảm thấy nghi hoặc.

Thật không đúng.

Lắc đầu loại bỏ đi những suy nghĩ lung tung, tôi liền theo bước cô ấy mà bước đi.

Đi được một đoạn, hai người chúng tôi đã đi tới được nhà của người trưởng thôn.

Ngôi nhà này không to lớn, nó nằm ở ngay chính giữa ngôi làng.

Tiếp tục theo chân người trưởng thôn, chúng tôi đã tiến vào bên trong phòng khách.

Bên trong phòng khách không quá lộng lẫy, nhưng ở trong một vùng thôn quê thì nội thất nơi đây cũng tính là rất xa xỉ.

"Mời hai vị ngồi!" Người trưởng thôn lịch thiệp mời chúng tôi ngồi xuống.

Tôi và vị hôn thê của mình cũng không ngần ngại gì mà ngồi vào ghế.

— QUẢNG CÁO —
Nhưng người trưởng thôn lại không vào ngồi cùng với chúng tôi mà hắn lại đi vào bên trong, phải mất một lát lâu sau hắn mới chịu đi ra.

Tên trưởng thôn này đi ra không chỉ có một mình, mà hắn còn dẫn theo một người phụ nữ đang bưng trên tay một khay trà đi ra cùng.

Quan sát người phụ nữ, tôi thấy cô ấy cũng khá là trẻ trung, xinh đẹp nhưng kiểu cách ăn mặc lại có phần luộm thuộm, đầu tóc thì có phần hơi rối.

Quan sát kĩ hơn thì tôi phát hiện ra trên tay và chân của người phụ nữ có vài vết bầm tím khá mờ nhạt.

Trưởng thôn sau khi đi ra thì ngồi xuống ghế ở đối diện hai người chúng tôi:"Nhà cửa đơn sơ, mong hai vị không chê!"
Nói tới đây thì hắn đưa mắt ra hiệu cho người phụ nữ kia.

Người phụ nữ hiểu ý liền đặt khay trà trên tay xuống bàn rồi bắt đầu pha trà đưa qua cho mọi người.

Tay người phụ nữ có phần hơi run, nhất là khi đưa trà qua cho tôi và vị hôn thê.

Trà đưa tới tay, tôi từ tốn nhận lấy ly trà của người phụ nữ, nhưng lúc này tôi lại cảm thấy khó chịu mà nhăn mày lại.

Tôi cảm thấy khó chịu như vậy là vì trên người phụ nữ tỏa ra một mùi hương rất lạ.

Nếu như tôi đoán không lầm thì đây là mùi vị tỏa ra sau khi ân!
"Hự! Hự! " Ho lấy vài cái ngượng ngùng, rồi tôi đặt ly trà xuống bàn.

Tôi đây không có ý định uống lấy thứ trà không rõ tác dụng tại một nơi đầy điểm đáng ngờ như chỗ này.

Pha trà xong, người phụ nữ liền đứng sang một bên mà khép nép lo sợ.

"Đứng đây làm gì, còn không mau đi xuống chuẩn bị đồ ăn cho hai vị khách quý!"Trưởng thôn thấy người phụ nữ đứng sang một bên thì tức giận hét lớn.

"Vâng!" Người phụ nữ bị chửi mắng thì chỉ biết cúi đầu rồi nhanh chân lui xuống.

Động tác vụn về như vậy hoàn toàn không giống với tác phong của một người hầu gái cho lắm.

"Làm cho hai vị mất hứng rồi, cô ta mới làm hầu gái chưa lâu nên tay chân còn có phần vụn về!"Người trưởng thôn lên tiếng giải thích.

"Không sao!" Vị hôn thê của tôi lắc đầu ngỏ ý không có vấn đề.

"Không biết hai vị là con cái nhà nào, mà làm sao lại đi tới chốn hẻo lánh này!" Người trưởng thôn bắt đầu lên tiếng dò hỏi.

"Đi du lịch bị lạc đường thôi, nhưng sao trong làng lại không có trẻ con và người già vậy?" Trước khi vị hôn thê của tôi lên tiếng thì tôi đã giành trả lời trước, rồi hỏi lại.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui