Hành Trình Của Bóng Đêm


"Nhưng sao trong làng lại không có trẻ con và người già vậy?"
"Chuyện kể ra thì rất là dài dòng!" Người trưởng thôn nói đến đây thì thở dài rồi giữ im lặng.
Này, dài thì tóm tắt lại rồi kể, sao mà lại giữ im lặng.
"Không sao, chúng tôi có nhiều thời gian mà!" Tôi nở lên một nụ cười đầy ngây ngô rồi nói.
"Thật muốn nghe sao?"Trưởng thôn hỏi lại.
"Thật!" Tôi gục đầu xác nhận.
Thấy tôi lên tiếng chắc chắn như vậy thì người trưởng thôn hơi có phần do dự, sau đó ông ấy trầm ngâm được một lát rồi lên tiếng:"Không giấu gì các vị, chuyện này phải kể từ hơn nửa tháng trước!"
Với khuôn mặt buồn bã, người trưởng thôn nói tiếp:"Khi đó tập đoàn Hoàng Kim đột nhiên biến mất làm cho mọi người trở nên hoảng hốt."
Thở dài ra một hơi:"Không chỉ tiền tài bị mất trắng, mà càng tồi tệ hơn là các hàng hóa thiết yếu đều bị đình trệ."
"Vì không có để đồ dùng, nên các thanh niên trai tráng đã tập hợp lại rồi tiến lên thành thị lớn để mua đồ về cho làng."
"Lợi dụng lúc ngôi làng không có mấy người có thực lực, lúc này bọn cướp đã tấn công vào nơi đây."
"Bọn chúng cướp bóc, giết hại người già, trẻ em, hãm hiếp phụ nữ, làm đủ chuyện ác!"
Nói tới đây thì người trưởng thôn liền nhắm mắt lại tỏ vẻ đau lòng, nhưng tôi lại thấy nét diễn của ông ấy quá là giả tạo.
Nếu là tôi, thì tôi có thể diễn tốt hơn so với ông ấy nhiều.
"Rồi sau đó thì sao?" Tôi phối hợp với tên trưởng thôn này mà lên tiếng hỏi.
"Sau đó thì bọn cướp chiếm đóng nơi đây, rồi chờ đợi những người thanh niên từ thành thị trở về."
"Một màn cướp bóc mang rợ đã diễn ra, những người thanh niên mới quay trở về đều đã bị giết chết, hàng hóa mới mua thì bị bọn cướp chiếm dụng."
"Rồi sau đó thì sao?"Tôi tiếp tục lên tiếng hỏi.
"Sau đó thì bọn cướp đóng trú tại làng, chờ những người ngây thơ không hiểu chuyện đi vào để cướp giết." Nói đến đây thì khuôn mặt của người trưởng thôn nhanh chóng chuyển từ bi thương sang thành tươi cười.
Trong nụ cười của người trưởng thôn đó chứa đầy sự đắc ý của kẻ mới giành được chiến thắng.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt của tên trưởng thôn đó chuyển đổi nhanh chóng như vậy thì tôi cũng cười lên theo, sau đó hỏi:"Vậy bọn cướp không sợ quân lính tới truy bắt hay sao mà dám như thế lộng hành?"
"Quân lính ở đâu ra nữa chứ, bây giờ bọn họ còn không lo nổi cho thân mình nữa là, mà..."Nụ cười càng thêm phần đậm, người trưởng thôn nói tiếp:"Ta vừa nghe được rằng kinh đô đã bị phá hủy!"
— QUẢNG CÁO —
"Chiến tranh đã nổ ra rồi thì còn có ai mà quan tâm đến một ngôi làng nhỏ bé này cơ chứ."
"Cũng đúng!"Tôi hoàn toàn đồng ý với quan điểm của người trưởng thôn.
"Hai vị nghe xong câu chuyện mà vẫn như thế tự tin ngồi ở đây, chắc là hai vị rất tự tin vào thực lực của mình?"
"Cũng có chút tự tin!" Tôi lên tiếng trả lời.
"Có phải hai vị nghĩ là không uống trà thì sẽ không có vấn đề gì phải không?" Người trưởng thôn vừa nói vừa từ từ đứng lên.
"Không đúng sao?"
"Hai kẻ ngây thơ, các ngươi cho rằng không uống trà thì sẽ không có vấn đề gì thật hay sao?"
"Ý ông là độc đã được hạ vào trong không khí, đúng chứ?"Vị hôn thê nãy giờ luôn giữ im lặng bây giờ lại lên tiếng nói.
Mấy người này chết chắc rồi.
Vị hôn thê của tôi là ai cơ chứ, cô ấy rất là hung tàn đó.
Tôi chấp tay thầm cầu nguyện cho bọn cướp này có được một cái chết êm ái.
"Thông minh đó, người cũng đẹp nữa, đúng là hàng cực phẩm mà!" Tên trưởng thôn kia nhìn về vị hôn thê của tôi mà nở lên một nụ cười bỉ ổi.
"Thấy thế nào rồi, có phải là hiện tại rất chóng mặt, đầu đau như búa bổ, mà ma lực lại không thể dùng được nữa phải hay không?"
Nói đến đây người trưởng thôn liền vỗ vỗ tay mình.
Theo tiếng vỗ tay của người tưởng thôn, hơn mười tên cao to, lực lưỡng mang theo mấy thanh kiếm sắc bén từ bên ngoài xông vào, bao vây lấy hai người chúng tôi lại.
Kịch vui sắp mở màn.
Tôi vẫn ngồi đó, tự tin nhìn qua hôn thê của mình mà hỏi:"Giải quyết được không?"
Nghe thấy tôi hỏi thì đôi mắt vị hôn thê của tôi hơi hơi cụp xuống rồi lắc đầu:"Độc có tác động lên ma lực nên giờ tớ không còn sức lực nào để chống trả lại cả!"
"Độc mạnh đến vậy sao?" Tôi nghi hoặc nhìn vào vị hôn thê của mình.
Là mình tôi ở đây cảm thấy độc dược được thả vào trong không khí rất là yếu hay sao?
Không đúng đâu.
Theo như tôi phán đoán, với thực lực của vị hôn thê này là hoàn toàn đủ áp chế được độc dược để giải quyết bọn cướp một cách nhanh gọn.
Là tôi tính toán sai sao? — QUẢNG CÁO —
Tôi thật có chút hoang mang rồi.
"Thật sự rất mạnh, tớ xin lỗi vì đã mang cậu vào trong đống rắc rối này!" Vị hôn thê của tôi vừa nói vừa tủi thân cúi đầu.
Không đâu!
Xin lỗi kiểu như vậy thì ai mà chịu nổi.
"Hự...!Chúng ta có thể thương lượng không?"Tôi nhìn về tên trưởng thôn đang kênh kiệu kia mà hỏi.
"Ha...!Ha...!Ha...!Có cái gì mà cần phải thương lượng nữa!" Tên trưởng thôn cười lên đầy đắc ý.
Sau một lúc, hắn bắt đầu ngưng cười lại rồi hạ lệnh:" Hai người này ăn mặc sang trọng hẳn là con nhà có tiền, chúng ta cứ làm theo lệ cũ là được, nam thì nhốt lại rồi đòi tiền chuộc, còn nữ thì...!" Nói đến đây thì người trưởng thôn liền dừng lại rồi liếm môi.
"Lão đại, người đừng quên bọn em chứ!"
"Đúng đó, con nhỏ này ngon quá mà."
"Yên tâm, ta hưởng xong rồi sẽ cho các ngươi hưởng!"
"Lão đại anh minh!"
"Đêm nay mọi người lại phải vất vả rồi!"
"Ha...!Ha...!Ha..."
Bọn cướp bắt đầu cười nói, ánh mắt dâm tà của bọn chúng lướt khắp người vị hôn thê của tôi.
Nghe thấy mấy câu nói ti tiện của bọn cướp mà làm tôi sôi máu, nhưng tôi vẫn cố siết chặt tay lại nhẫn nhịn.
Nhưng nhẫn nhịn thì cũng có giới hạn của nó.
"Đừng mà, đừng..."
Tên trưởng thôn tiến lại gần vị hôn thê của tôi, sau đó hắn dùng đôi tay bẩn thỉu kia mà sờ soạn lên khắp người cô ấy.
Còn tôi thì bị bọn tay sai khống chế rồi kéo ra bên ngoài.
Khốn kiếp.
Là bọn ngươi ép ta đó.
Trong lúc đang bị kéo ra, tôi đã khống chế lấy vật chất bán dẫn trên người tạo thành một cây kim nhỏ.
— QUẢNG CÁO —
Sau đó tôi phóng cây kim nhỏ tới sau gáy của vị hôn thê, khiến cho cô ấy trong tích tắc liền bất tỉnh nhân sự.
Người đã ngất, giờ cũng đến lúc cho bọn cướp hiểu thế nào đau đớn rồi.
...
Một đám không ra gì, chỉ trong chốc lát tôi đã diệt gọn bọn chúng.
Tất cả kẻ ở bên trong phòng đã bị tôi hạ mà không phát ra nổi một tiếng động.
Nhưng đối với tên trưởng thôn hay nói chính xác hơn là tên thủ lĩnh bọn cướp kia tôi lại không giết hắn.
Cầm trên tay thanh kiếm sắc bén từ vật chất bán dẫn tạo thành, tôi kề sát thanh kiếm đó lên trên cổ của tên thủ lĩnh này.
"Giữ im lặng một chút, lỡ phát ra âm thanh khiến mấy tên ở ngoài sợ hãi mà bỏ chạy thì không hay đâu!" Một bên tôi đặt ngón trỏ lên miệng một bên nói.
"Tha...!Tha mạng cho ta đi!" Tên thủ lĩnh sợ hãi, chân run run lên mà cầu xin tha mạng.
Dáng vẻ bây giờ của hắn với sự đắc ý, ti tiện lúc trước hoàn toàn khác biệt một trời một vực.
Tôi nhìn thấy cảnh này thì lại cảm thấy thật là quen thuộc.
Lúc nhỏ tôi đã chứng kiến những cảnh như vậy thật nhiều lần rồi.
Đối phó với bọn cướp, tôi đây kinh nghiệm đầy mình.
"Không cần sợ, ta muốn giết ngươi thì ngươi còn sống nổi đến bây giờ sao?" Tôi lên tiếng trấn an tâm lý đối phương.
"Đúng vậy, ngài đại nhân đại lương làm sao mà giết một kẻ như ta được!"Tên thủ lĩnh dùng lời lẽ nịnh bợ tôi.
Thật là hồi niệm.
"Mạng có thể giữ nhưng mà ngươi không phải là nên thể hiện ra một chút thành ý hay sao!" Nhếch nhẹ môi lên, tôi nhìn chằm chằm vào mắt của đối phương.
Nói vậy thôi, chứ tiền tôi là muốn lấy, mà mạng của tên này tôi lại càng muốn lấy hơn.
Tôi đây còn chưa dám sờ soạn lên người của cô ấy như thế mà hắn lại dám sờ mó lung tung.
Không đúng.
Từ cái lúc mà hắn nở lên nụ cười dâm tà trước mặt vợ sắp cưới của tôi thì số phận hắn đã được định đoạt rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui