"A..." Tên thủ lĩnh bọn cướp đau đớn lăn lộn trên sàn mà nhà kêu la.
Tiền đã tới tay nên tôi cho một kiếm đi qua, nhẹ nhàng xin hai cái tay của tên thủ lĩnh kia.
Âm thanh của tên thủ lĩnh vang ra phía bên ngoài nên đồng bọn của hắn theo đó hướng vào trong nhà mà xông vào.
Thật là phiền phức.
Chuyển đổi bộ áo trên người thành một bộ lữ khách rồi dùng vật chất bán dẫn tạo ra một cái mặt nạ mỏng đeo vào.
Chưa ổn lắm.
Tôi nhìn xuống cánh tay trái của mình mà thở dài.
Cánh tay này cũng là từ vật chất bán dẫn tạo thành mà thôi.
Còn cánh tay thật trong cuộc chiến với Ly Thương đã bị đốt thành tro bụi rồi.
Tôi nhanh chóng điều khiển cánh tay chuyển đổi rồi ép nó vào bộ đồ đang mặc.
Cứ như thế là một Tôn Diệt hoàn hảo đã xuất hiện.
Giờ chỉ còn một giai đoạn cuối cùng cần được thực hiện nữa.
Một kiếm đi qua, tôi kết liễu tên thủ lĩnh tại chỗ.
"Ta thật là quá nhân từ mà!" Tôi nhìn về cái tên thủ lĩnh đã tắt thở nằm dưới mặt đất kia mà cảm thán một câu.
Sau đó nhìn về những tên cướp đang lao đến mà nhếch miệng lên rồi xông lên.
....
Tôi là Đỗ Tuyết Mai.
Thời gian như thoi đưa, thế sự chuyển xoay vần.
Trong lần binh chủng thực tập mấy tháng trước tôi đã từ chối tham gia.
Tôi cảm thấy mình không có mặt mũi nào để tiếp tục nữa.
Ở bên gia đình, tôi muốn tìm một công việc ổn định để phụ giúp kinh tế, giảm bớt đi áp lực trên vai của mẹ tôi.
Bỏ theo học viện, có vẻ như là một quyết định sai lầm, tương lai tôi có thể sẽ hối hận về chuyện đó, nhưng giờ thì không.
Tôi cảm thấy may mắn vì đã ở bên cạnh bà ấy trong hoàn cảnh khó khăn như hiện tại.
Hiện tại tôi và bà ấy đang bị giam trong một căn mật thất tối tăm, ẩm mốc.
— QUẢNG CÁO —
Mùi máu hòa với mùi khai làm ở trong này làm tôi khó chịu, nhưng giờ không phải lúc để tôi càu nhàu.
Tôi phải nhanh chóng tính toán ra đường thoát thân càng nhanh càng tốt.
Hắc Ám buông lời phá hủy kinh đô, mọi người dân trong kinh đô đều bị cưỡng ép di tản.
Tôi và mẹ của mình cũng không ngoại lệ.
Rời khỏi kinh đô, tôi và mẹ không lựa chọn ở lại trong khu trại tị nạn mà quyết định trở về quê ngoại.
Kinh đô phồn hoa, mẹ tôi đã cảm thấy chán nản với nó từ lâu, giờ có cơ hội nên bà ấy muốn dẫn tôi trở về quê để sinh sống.
Một đường dài di chuyển, chúng tôi không chỉ mệt nhọc mà còn có rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Trên đường trở về quê, tôi đã bắt gặp rất nhiều cuộc nổi loạn.
Không chỉ bạo loạn mà càng thêm khó khăn hơn là tiền giấy mà chúng tôi mang theo đã trở thành một đống giấy lộn.
May mắn là trước kia người kì lạ khoác trên mình chiếc áo choàng trắng kia đã cho hai mẹ con chúng tôi rất nhiều đồng vàng.
Nhờ có số vàng đó mà chúng tôi mới có thể tiếp tục lên đường.
Trên đường đi mẹ tôi còn bị cảm lạnh, nên thời gian đã kéo dài lại kéo dài lên thêm nữa.
Sau khi mẹ tôi hoàn toàn khỏi bệnh, thì hai người chúng tôi mới tiếp tục lên đường.
Ánh nắng vàng ươm, mặt trời ngã bóng, trời đã sắp tối nên tôi và mẹ mình quyết định tìm một chỗ để qua đêm.
May mắn sao lúc đó trước mặt chúng tôi là một ngôi làng.
Không nghĩ nhiều, tôi và mẹ đã liền đi vào để xin ở nhờ.
Đó là một quyết định thật sai lầm.
Khi vào ngôi làng tôi đã cảm thấy ngôi làng có cái gì đó không đúng, nhưng tôi đã không quá để ý tới nó.
Đi vào trong làng, tôi và mẹ đã gặp được một vị trưởng thôn rất nhiệt tình.
Ông ta cho hai mẹ con chúng tôi vào trong nhà ông ấy để trú qua một đêm.
Đi vào phòng khách của người trưởng thôn, cảm giác không ổn trong tôi càng thêm mãnh liệt.
Nhưng tôi lại một lần nữa bỏ qua cảm giác đó và giờ hai mẹ con tôi đã bị bắt nhốt vào nơi đây.
Bên trong phòng của người trưởng thôn đó có khí độc có thể làm cản trở sự vận chuyển ma lực.
Không dùng được ma lực thì tôi đây chẳng thể làm gì được.
— QUẢNG CÁO —
Không có sức phản kháng, tôi chỉ có thể trở mắt nhìn bọn chúng lấy hết tiền trong người mình.
Càng đâu khổ hơn là bọn người đó lại còn muốn giở trò đồi bại với tôi.
May mắn sao lúc đó bên ngoài có hai người lạ tiến vào, cũng vì vậy mà bọn chúng mới đem hai người chúng tôi nhốt lại.
Chúng tôi hiện tại tạm thời an toàn, nhưng tôi biết khi hai người mới đến kia sa lưới thì tình cảnh hai người chúng tôi sẽ rất là bi thảm.
Ôm lấy mẹ mình vào trong lòng, tôi bây giờ thật bất lực.
Tôi không dùng được ma lực mà mẹ tôi vì khi nãy xảy ra xô xát với bọn người kia để bảo vệ tôi nên bà ấy đã bị đánh trọng thương.
Hiện tại bà ấy đi lại bình thường cũng rất là khó khăn, huống hồ gì là chạy trốn.
Tôi hiện tại không làm được gì cả, giống như cái lần mà học viện bị tấn công lúc trước.
Kí ức ùa về.
Đau đớn, chua sót, tủi nhục, mọi thứ làm cho tôi khó chịu tột cùng.
Siết chặt cánh tay, tôi càng ôm chặt bà ấy vào lòng mà nhỏ giọng:"Con xin lỗi!"
Tôi thật là quá vô dụng.
Đến cả chuyện bảo vệ tốt cho mẹ của mình cũng không làm được.
Bà ấy đã một đời hy sinh vì tôi, nhưng giờ tôi lại chẳng thể làm gì.
"Không phải lỗi của con!" Cánh tay un rẩy, bà ấy nhẹ nhàng lau đi hàng lệ bất chợt rơi trên má tôi.
"Lát nữa dù có chuyện gì con cũng phải cố hết sức chạy khỏi đây!" Ánh mắt kiên định, bà ấy nhìn chằm vào tôi mà dặn dò:"Nhất định phải sống sót rời khỏi đây!"
Rời khỏi đây?
Bọn người kia sẽ cho tôi cơ hội rời đi sao?
Không có ma lực trợ giúp, tôi thật sự là một con người rất vô dụng.
Nhưng...
Nhìn vào ánh mắt kiên định của bà ấy tôi lai không nỡ nói ra sự thất này.
Không đúng.
"Còn mẹ thì sao?" Tôi nhìn vào mắt bà ấy mà hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của tôi, bà ấy liền như chột dạ mà quay đầu đi chỗ khác.
— QUẢNG CÁO —
"Con không thể bỏ lại mẹ ở lại đây một mình được!" Tôi kiên quyết nói ra.
Làm sao mà tôi có thể bỏ rơi bà ấy được cơ chứ.
"Mẹ già, tương lai của con còn..."
"A..."
Bà ấy cố lấy thuyết phục tôi, nhưng chưa nói xong câu thì đã bị âm thanh kêu thảm thiết bên ngoài mà làm cho dừng lại.
Âm thanh kêu thảm liên tục vang lên, tôi đây không rõ là chuyện gì xảy ra nhưng tôi biết cơ hội để chạy thoát đã đến.
Không nhiều do dự, tôi nhẹ nhàng đặt mẹ mình xuống rồi đi lại cánh cửa mật thất mà cố sức đẩy nó ra.
Đáng tiếc cánh cửa đã bị khóa từ bên ngoài, từ bên trong là không thể mở được.
Tôi biết là thế nhưng tay tôi vẫn rung lắc vào cánh cửa thật mạnh.
Biết đâu nhờ sự rung lắc kiểu này lại có thể làm cho chốt của bên ngoài tuột ra đâu.
Dù cơ hội đó thật mỏng manh nhưng tôi vẫn cố thử lấy.
"Cộc...!Cộc...!Cộc..." Khi tôi đang loay hoay cố mở cánh của trước mặt ra thì bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân.
Từ từ thong thả, bước chân đang tiến lại gần chỗ mật thất.
Nhưng mà chỉ trong chóc lát sau không gian bên ngoài đó đã trở nên im bật.
Âm thanh bước chân đã không còn, mà âm thanh la hét cũng đã biến mất.
Không tốt rồi.
Tôi đặt tai lên gần cánh cửa để nghe kỹ động tĩnh ngoài đó nhưng ngoài kia thật quá là yên tĩnh.
Sự yên tĩnh đến quỷ dị này làm cho tôi bất an.
"Có ai ở bên ngoài không?"Tôi thử lên tiếng dò hỏi.
"Có!" Ở sát ngay bên ngoài cánh cửa có một một âm thanh nam nhân lạnh lùng lên tiếng trả lời.
Nghe thấy có người trả lời mình như vậy làm tôi có phần hoảng hốt nhưng rất nhanh tôi đã lấy lại bình tĩnh rồi lên tiếng nhờ vả:" Có thể mở cửa giúp tôi được không?"
"Có thể!" Âm thanh bên ngoài vẫn như thế lạnh lùng đáp lại..