Người tính chẳng bằng trời tính, đau thương mất mát chẳng bao giờ phai nhào.
Đi từ kinh đô trở về Man gia, tôi đây luôn cảm thấy có lỗi với Lâm Quân Uyển.
Từ một người cố chấp ngang bướng, giờ đây cô ta lại chẳng khác nào một cái xác không hồn.
Sau khi vào trong cung điện tôi đã sắp xếp chỗ ở cho Đỗ Tuyết Mai, rồi một mình đi tới chỗ nữ vương mới lên ngôi Lâm Quân Uyển.
Tôi muốn bổ nhiệm Tuyết Mai lên làm phó đoàn, đưa Yến Thu lên làm đoàn trưởng, còn mình thì rút về làm một dân thường.
Ở trong ngôi làng kia tôi đã gỡ mặt nạ xuống trước mặt vị hôn thê của mình.
Nhưng lạ thay vị hôn thê của tôi lại không ngạc nhiên hay giận dữ mà cô ấy đã ôm chằm lấy tôi.
Với đôi mắt ngấn nước, cô ấy đã hỏi tôi:"Hãy từ bỏ tất cả mà cùng tớ du ngoạn khắp thế giới này được không?"
Du ngoạn khắp thế giới mới đầy kì ảo này chính là điều mà tôi muốn làm từ lâu, nhưng vì có quá nhiều chuyện cần làm nên tôi chưa thể làm được.
Nhưng giờ mọi chuyện quan trọng đều đã được giải quyết xong, nên tôi cũng không chần chờ gì nhiều mà ngay lập tức đồng ý với cô ấy.
Sau khi từ bỏ chức vị đoàn trưởng kỵ binh này tôi sẽ cùng hôn thê của mình tay trong tay du ngoạn thế giới mới.
Nhưng tôi vẫn lo lắng việc từ chức của mình sẽ gặp nhiều khó khăn.
Dẫu sao thì hiện tại đất nước đang rất cần người, họ dễ gì buông tha cho một người vừa thông minh lại vừa mạnh mẽ như tôi được chứ.
Và hiện thực thật khác so với những gì tôi suy nghĩ.
Tôi vừa mới nói lên yêu cầu thì Lâm Quân Uyển đã ngay lập tức đồng ý.
Đôi mắt thâm quần, một mặt trắng bệch, cả người đờ đẫn.
Tôi nhìn thấy biểu hiện của Lâm Quân Uyển thì liền biết cô gái ấy đã không hề nghe thấy những gì tôi nói.
Sau khi tìm hiểu tôi biết được từ ngày lên ngôi đến giờ Lâm Quân Uyển đều luôn biểu hiện ra một mặt như thế.
Tất cả mọi chuyện trên dưới bây giờ đều là do hội đồng Lâm gia làm chủ.
Mà Lâm Kiếm Thần thì bây giờ vẫn còn mê mang do ảnh hưởng của làn huyết sương lúc trước.
Đi qua gặp mặt những người trong hội đồng Lâm gia, tôi lại bắt đầu nêu lên yêu cầu của mình.
— QUẢNG CÁO —
Sau một hồi thương thảo, tôi đã thành công bị tước đi quyền hành, mà Yên Thu cũng đã thuận lợi lên được chức đoàn trưởng.
Đạt được mục đích, tôi liền lên ngựa trở về Man gia.
Tội lỗi vẫn còn đó, đau thương sẽ không thể thật sự qua đi.
Thù hận trong tôi đã không còn, nhưng thù hận của người khác đối với tôi lại nhiều thêm không ít.
Tôi không mấy quan tâm tới thù hằn của họ nhưng tận mắt nhìn thấy những người vô tội vì mình mà chịu đau khổ thì tôi lại cảm thấy khó chịu.
Dù như vậy nhưng tôi đây vẫn không hối hận với những việc làm của mình.
Nếu được làm lại, tôi có lẽ sẽ vẫn làm như vậy.
Có lẽ là như vậy.
"Hỏa quốc bị diệt, Lâm quốc lầm than, như vậy hẳn là đủ để xoa dịu đi thù hằn trong ngươi rồi phải không, Thương Ly!" Ngước mặt lên trời cao, tôi thì thầm nhỏ giọng rồi tiếp tục lên đường.
Tiến vào biên giới Man gia, tôi đi thêm được một đoạn thì dừng ngựa lại.
Ánh sáng ban mai dần bao phủ lên vạn vật, mọi thứ nhập nhòe như ẩn như hiện.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, khẽ khàng lay động lọn tóc đen mượt mà của cô gái.
Cô gái cứ lặng lẽ đứng trong làn gió, hai tay cầm một chiếc túi lớn, ánh mắt cô ấy thì cứ trông về một hướng xa xôi.
Khi người con gái đó nhìn thấy tôi đã trở về thì trên khuôn mặt lạnh lùng kia lại nở lên một cười thật ngọt ngào.
Nhìn thấy nụ cười đó của cô gái, mọi khó chịu, lo âu trong tôi liền biến mất.
Tương lai vô định, hành trình của tôi cũng vô định.
Nhưng bây giờ tôi đã không còn giống như trước, giờ đây tôi đã không còn một mình nữa.
!
Chiến tranh đáng sợ như thế nào ư.
Người chết la liệt, máu chảy thành sông.
Cảnh tượng như thế đúng là đáng sợ, nhưng không phải là thứ đáng sợ nhất.
— QUẢNG CÁO —
Thứ đáng sợ nhất mà chiến tranh đem lại chính cái chết của hàng ngàn người dân vô tội.
Phía bắc Lâm quốc, có một ngôi làng vô danh nằm ở gần biên giới.
Ở đây, có nhóm quân lính thuộc Sa quốc đang tranh giành để được cưỡng bức một người phụ nữ ngay giữa đường.
Bên kia, binh lính đang bắt một nhóm người già, phụ nữ và trẻ em vào trong một nhà kho chặt hẹp.
Sau đó họ đống chặt cửa lại.
Một ông lão muốn trèo ra ngoài bằng đường cửa sổ nhưng đã bị quân lính bên ngoài đâm chết.
Một bà mẹ muốn dẫn theo đứa con nhỏ của mình trèo ra ngoài thì đã bị binh lính Sa quốc ngây lập tức bao vây lại.
Bọn chúng tàn nhẫn tách đứa bé ra khỏi người mẹ, đứa bé giống như cỏ rác bị bọn chúng ném vào lại nhà kho.
Còn người phụ nữ thì bị binh lính túm tóc kéo lê đi trên mặt đất.
Quần áo của cô bị xé rách, cô gào khóc khàn cả cổ nhưng đều là vô dụng.
Sau một lúc, quân lính lần lượt rời khỏi nhà kho.
Tất cả họ đều đứng ở phía xa, mà một cuộc tàn sát vô nhân tính lúc này mới chính thức bắt đầu.
Các binh lính chia nhau ra rồi dùng tên ma thuật bắn qua các cửa sổ của nhà kho.
Người dân bên trong không ngừng phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết.
Tiếp đó các niệm thuật sư lại dùng ma thuật hỏa hệ để đốt cháy bức tường gỗ.
Ngọn lửa lớn bùng lên đang thiêu rụi nhà kho này mà quân lính Sa quốc vây xem thì lại vui mừng hả hê khi có người gặp nạn.
Bọn họ cổ vũ, hoan hô giống như ăn mừng một buổi lễ kỉ niệm lớn.
Cánh cửa gỗ nơi đó đã rung động nhưng cũng vô ích.
Quân lính thấy bên trong có người còn vùng vẫy thì lại bắt đầu tiếp tục bắn tên vào.
Hàng chục cây cung được gương lên, hàng trăm mũi tên bắn xuyên qua các bức tường gỗ mà bay vào bên trong.
Trong số những người bắn cung đó có người đang phấn khích liên tục bắn tên, cũng có người không chịu nổi mà lau đi nước mắt.
— QUẢNG CÁO —
Quân lính lại cảm thấy chưa đã, nên họ lại sai thêm mấy tên niệm thuật tiếp tục đốt vào nhà kho.
Lửa càng lúc càng lớn, tiếng hét thảm bên trong càng khiến cho người ta phải xót xa.
Sau đó cả nhà kho sụp đổ, tiếng la hét cuối cùng của người già, phụ nữ và trẻ em cũng kết thúc.
Không chỉ nhà kho sụp đổ mà những thanh niên bị trói và bị ép phải chứng kiến những cảnh tượng man rợ kia cũng đã sụp đổ.
Những trai tráng khỏe mạnh tuyệt vọng ngồi gục trên bãi cát khi nhìn thấy những cảnh tượng khủng bố trước mặt.
Họ đờ đẫn không phát ra nổi một câu chửi mắng.
Những ngôi nhà trong làng cũng lần lượt bị binh lính phóng hỏa.
Một ngôi làng yên binh ngày nào giờ chỉ còn lại là một đống tro tàn.
Quân lính Sa quốc sau đó chất đầy lương thực cướp được từ chỗ ngôi làng lên xe, rồi kéo theo những người thanh niên còn sống sót kia rời đi.
Quân lính không giết đám thanh niên này là vì bọn họ còn có giá trị để lợi dụng.
Sa quốc hiện tại rất thiếu nhân công và những người thanh niên này sẽ là nguồn nhân công miễn phí rất hoàn hảo.
Quân lính rời đi, ngôi làng trở thành một đống hoang tàn.
Không biết qua bao lâu, trong đống hoang tàn đó lại chui ra một người còn sống.
Người này toàn thân bỏng nặng, nhưng anh ta không quan tâm gì đến thương thế của mình.
Nhìn chằm qua nơi quân lính Sa quốc đã rời đi, hàm răng anh ta đã nghiến chặt lại mà phát ra các tiếng cót két.
Nhà cửa đã mất, cha mẹ đã bị thiêu sống, người vợ mới cưới được chưa lâu đã bị cưỡng bức đến chết.
Ngọn lửa thù hận trong anh ta đã đến cực điểm.
Đưa tay lên, sau đó dùng răng cắn mạnh vào động mạch ở trên cổ tay.
Anh ta cứ thế điên cuồng cười lên, máu tươi theo đó cũng điên cuồng mà chảy.
Đưa tay phát họa lên mặt đất những hình thù kí quái, sau đó anh ta ngước mặt lên cao mà hét lớn:"Ta nguyện dùng tính mệnh của mình để triệu hồi ngươi, kẻ thủ mộ quyền năng!".