Hành Trình Của Bóng Đêm


"Mọi chuyện là như vậy.

" Tôi kể lại những gì mình biết cho Vô nghe.

Thật ra tôi rất ngưỡng mộ Hàn Tiểu Mai, cô ấy có người vì mình mà chấp nhận từ bỏ đi mọi thứ.

Tôi ngượng ngùng nhìn về phía Vô, không biết anh ấy có từ bỏ đi mọi thứ vì tôi hay không?
"Bá Kình quỳ xuống trước cửa Hàn gia sao?" Vô từng chữ hỏi ra.

"Ông em kể lại như vậy!"Tôi vừa gục đầu xác nhận vừa nói.

Không biết vì sao tôi cảm thấy không khí xung quanh tôi đột nhiên trở nên lạnh hơn, trong đó còn có thêm mùi máu, khi tôi tập trung cảm nhận lại thì mọi thứ vẫn bình thường giống như vừa rồi tất cả chỉ là ảo giác.

"Chuyện tình của bọn họ ít nhất cũng là một cái kết đẹp sao Nhã Phi gọi nó là chuyện tình ngang trái?"
"Ông em nói như vậy, chuyện này rất ít người biết mà em cũng không biết ông em nói có thật hay không nữa!" Tôi hơi ngập ngừng nói ra.

"Ồ, là chuyện gì?" Anh ấy hiếu kì hỏi tôi.

"Chuyện này Vô phải giữ bí mật thì em mới nói được.

"
Tôi chờ Vô gật đầu đồng ý rồi mới nói: "Ông em nói là cha của Bá Kình, gia chủ tiền nhiệm Bá gia là người giết cha mẹ ruột của Hàn Tiểu Mai.

"

"Nhã Phi có chắc không, chuyện dạng này nếu không chắc chắn thì không nên nói lung tung!" Anh ấy ngữ khí rất nghiêm trọng nói.

"Ông em kể lại, em cũng không chắc về chuyện này nên mới cần Vô giữ bí mật.

" Tôi vừa nói vừa để ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho Vô đừng nói chuyện này ra ngoài.

"Ông em bảo khi hai người họ ở bên nhau chính là bắt đầu một chuyện tình bi kịch, nhưng em không nghĩ như vậy, Vô nghĩ như thế nào về chuyện này?"
Bá Kình vì Hàn Tiểu Mai mà bỏ đi quyền lực địa vị, Hàn Tiểu Mai vì Bá Kình mà dám chống đối lại Hàn gia chủ, hai người họ một lòng vì nhau thì có chuyện gì họ cũng sẽ vượt qua được.

— QUẢNG CÁO —
Vô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chuyện tình cảm là thứ phức tạp nhất thế gian, có thể trở thành bi kịch cũng có thể hạnh phúc bên nhau, tất cả phụ thuộc vào tình cảm của họ có đủ lớn hay không mà thôi.

"
Vô nói rất đúng, bi kịch hay hạnh phúc đều dựa vào họ quyết định người ngoài thật khó mà xen vào.

"Vừa rồi Nhã Phi có nói đến chuyện Ma Lôi đích thân đăng kí học viện không ai dám từ chối là sao?"
"Vô không biết, đúng rồi Vô mới tới nên không rõ chuyện này cũng đúng.

"
"Man Lôi từng là hiệu trưởng trẻ nhất của Toàn Lâm học viện cũng là thân tín của quốc vương khi ngài ấy còn là hoàng tử, Hàn gia chủ có hống hách cũng chẳng dám làm càn huống chi người ở học viện!"
"Thì ra Ma gia chủ có địa vị như vậy!"
Tôi và Vô nói chuyện hồi lâu, sau người của cửa hàng đưa tiền cùng các tài liệu đã giao dịch đến.

Vô nhận lấy đồ rồi rời đi.

Trước khi đi anh ấy đã hẹn một tháng sau sẽ lại gặp mặt.

Tôi rất vui vì mình còn có nhiều cơ hội để gặp Vô hơn, có lẽ chuyến đi đến kinh đô này sẽ là khởi đầu cho chuyện tình của chúng tôi.

"Cháu nên cách xa tên đó ra!" Ông tôi không biết từ đâu đi lại gần chỗ tôi nói.

"Ông nói gì vậy?"
Tôi không rõ ý ông mình nói là gì, không phải mới đây ông còn kêu tôi thổ lộ tình cảm với Vô sao, bây giờ ông lại bảo tôi tránh xa anh ấy ra.

"Tên đó không phải người tốt lành gì đâu, sát khí vừa nãy hắn vô tình phát ra rất mạnh, rất đáng sợ, người chết trong tay hắn e rằng không ít!"
— QUẢNG CÁO —
Ông tôi từ tốn giải thích cho tôi nghe nhưng tôi không nghĩ Vô là người như vậy.

"Anh ấy là thương nhân từ nước ngoài đến, trên đường gặp phải kẻ xấu vì tự vệ nên giết người cũng có thể hiểu được, nhưng anh ấy không phải là người xấu, Vô là người rất tốt.

" Tôi phản bác lại quan điểm của ông mình.


Vô là người rất tốt bụng làm sao có thể giống như ông tôi nói.

"Tự vệ không sinh ra sát khí như vậy, được rồi bây giờ ông nói gì thì cháu cũng không còn nghe lột tai nữa rồi, chỉ mong tên đó đừng có làm hành động gì ngốc nghếch nếu không ông sẽ cho hắn biết tay!" Nói xong ông tôi rời đi.

Ông suy nghĩ quá nhiều rồi Vô tốt bụng như vậy làm sao mà có thể làm điều ngốc nghếch như ông nói, nhưng sao tôi lại luôn có một cảm giác bất an.

!
Chuyến đi này quả nhiên đúng đắn, không chỉ biết rõ được chuyện xưa của cha mẹ mình mà còn biết được một bí mật động trời.

Ông nội tôi là hung thủ sát hại ông bà ngoại.

Chuyện này mà là thật thì đúng là bi kịch.

Có điều chuyện này cũng chưa chắc là thật có lẽ còn có ẩn tình gì khác phải điều tra kĩ càng hơn nhưng bí ẩn chôn dấu mấy chục năm không phải ngày một ngày hai là tra rõ được, nên chuyện ưu tiên hàng đầu của tôi bây giờ là tập hợp bọn nhỏ để lập kế hoạch giết Hàn gia chủ.

Cái tên này dám sỉ nhục cha tôi, khi xưa còn ép mẹ tôi cưới người khác, nếu tôi không giết hắn thì thật có lỗi với tư cách chúa tể hắc ám tương lai.

Tìm nơi vắng vẻ thay lại trang phục, tôi nhanh chóng trở về làm một Bá Đồ ngây thơ, vô dụng.

Đi về nhà tôi liền tặng món quà mình mới mua được cho vị hôn thê với gương mặt đầy ngại ngùng, dù đã tặng quà cho cô ấy rất nhiều lần nhưng lần nào tôi cũng phải diễn như vậy.

Đây là một chiêu trò mà cha tôi dạy tôi, con gái luôn thích con trai tặng quà với gương mặt ngại ngùng.

Tôi luôn nghi ngờ tính chính xác của việc này nhưng nhìn vào biểu hiện vui vẻ khi hôn thê mình nhận lấy quà thì tôi nghĩ điều này có vẻ như đúng.

— QUẢNG CÁO —
Chờ đêm xuống mọi người đã ngủ hết, tôi liền lẳng lặng rời đi tiến về căn cứ bí mật.

Chín đứa nhỏ đã lựa chọn rời đi nhưng vẫn có một đứa chịu ở lại với vai trò là báo cáo thông tin và liên hệ mọi người.


Đứa nhỏ tên là Hạt Sắc, tên này là tôi đặt sau khi thành công chữa trị ma hóa cho con bé.

Tên này cũng không phải là tùy ý đặt mà vì tóc con bé này có màu nâu lạnh, đây cũng không phải màu tóc tự nhiên mà là một tác dụng phụ sau khi được chữa trị.

Hạt Sắc là người nhỏ tuổi nhất trong chín người bọn họ, nhưng đứa nhỏ này rất hiểu chuyện và rất cố gắng, dù không giỏi dùng ma thuật lẫn kiếm thuật nhưng con bé lại rất giỏi trong lĩnh vực ẩn thân, khi con bé toàn lực ẩn mình thì đến cả tôi cũng rất khó phát hiện được.

Khi đi gần tới căn nhà gỗ đơn sơ, tôi liền nhìn thấy Hạt Sắc đã đứng ở nơi đó đợi sẵn.

Đứa nhỏ vẫn như thế chịu khó.

Khi tôi lại gần thì con bé cúi chào tôi sau đó lật ra một quyển sách nhỏ rồi bắt đầu đọc những thông tin mà nhóm người họ thu thập được.

Tôi thật chẳng hiểu nổi mấy đứa này muốn làm gì khi đã lựa chọn rời đi rồi mà vẫn còn bày vẽ ra nhiều chuyện như vậy.

Bọn nhỏ này đang cảm thấy tội lỗi khi bỏ mặc ân nhân của mình nên mới làm thế hay vì sợ tôi buồn nên mới tiếp tục cùng tôi diễn trò hoặc có lẽ cả hai.

Mối quan hệ giữa tôi và bọn nhỏ bây giờ rất vi diệu, giống như có tấm màn mỏng ngăn cách giữa chúng tôi, tôi chơi diễn trò với bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ chơi lại với tôi, nếu như tôi phá vỡ lớp màn chắn này có lẽ mọi thứ sẽ tan vỡ.

Kiếp trước không ai chịu cùng chơi với tôi, bây giờ lại có bọn nhỏ cùng hùa với tôi làm bậy nên tôi không muốn mối quan hệ này sụp đổ dù nó hơi giả tạo một chút nhưng như thế đối với tôi mà nói đã là rất tốt.

Tôi đưa tay ra, ra hiệu cho Hạt Sắc ngưng đọc.

"Tập hợp tất cả mọi người tiến đến kinh đô, ta muốn thanh trừ nơi đó!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận